Thái Bình đạm thanh nói: "Không được a nương cho phép, nàng sẽ không tới đâu."
Xuân Hạ khẽ than một tiếng, cầm lược chải tóc cho Thái Bình.
Thái Bình nhìn chính mình trong gương, xác thật tiều tụy hơn nhiều, "Bên ngoài tuyết lớn đã ngừng chưa?"
"Bẩm điện hạ, vẫn chưa." Xuân Hạ đúng sự thật trả lời.
Ánh mắt Thái Bình trầm xuống, "Trang điểm đi, ta đến thăm phụ hoàng."
"Vâng." Xuân Hạ giống như thường ngày, vấn tóc cho Thái Bình, chọn kim trâm mà Thái Bình thích nhất cắm lên, đang muốn trang điểm, lại bị Thái Bình cản lại.
Thái Bình chậm rãi đứng lên, "Đi thôi."
"Điện hạ, không trang điểm đến diện thánh, đó là bất kính." Xuân Hạ cuống quít khuyên bảo.
Thái Bình cười nhạt, "Phụ hoàng sẽ không trách tội ta." Nói, nàng từ trên giá cầm áo choàng mặc vào, thúc giục Xuân Hạ, "Đi."
Xuân Hạ không lay chuyển được, chỉ phải vâng theo, bung dù đi theo Thái Bình xuyên qua mấy con đường, xuyên qua mấy tầng cửa cung, đi tới bên ngoài tẩm điện Lý Trị đang tĩnh dưỡng.
Đức An chờ ở trước cửa điện nhìn thấy công chúa tới, bước nhanh đến đón, "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Phụ hoàng đã dậy chưa?" Thanh âm của Thái Bình so với vừa nãy còn mỏng manh hơn, dường như có bệnh.
Đức An nghe thấy thanh âm như vậy, không khỏi giương mắt nhìn thoáng qua công chúa, thấy sắc mặt công chúa tái nhợt, vội la lên: "Bệ hạ đang dùng bữa, nhưng công chúa sắc mặt như vậy...... là đang bị bệnh sao?"
Thái Bình hít hít cái mũi, tức khắc rơi nước mắt, "Bổn cung muốn tìm phụ hoàng vì ta phân xử!" Nói, liền nhấc váy lên, bước nhanh vào cửa điện.
Đức An vốn nên thông truyền, nhưng công chúa xưa nay tính tình chính là như vậy, nhị thánh dung túng nàng, chưa từng trách cứ nàng vì hành vi này.
Xuân Hạ chỉ theo tới trước cửa điện, liền dừng bước thu dù, chờ ở ngoài cửa điện.
"Thái Bình tới sao?" Lý Trị uống một ngụm cháo, giương mắt liền thấy Thái Bình khóc lóc chạy vào, nhìn thấy sắc mặt Thái Bình thật sự không tốt, vội vàng vẫy tay, "Làm sao vậy? Ai khi dễ Thái Bình của trẫm? Lại đây, để phụ hoàng nhìn xem."
Thái Bình ùa vào trong lòng ngực Lý Trị, cái gì cũng chưa nói, đầu tiên là nức nở khóc lớn một hồi.
Lý Trị nắm chặt tay Thái Bình, chỉ cảm thấy lạnh buốt, vội la lên: "Đức An, truyền thái y."
"Vâng." Đức An lĩnh mệnh lui ra.
Lý Trị khẽ vỗ vỗ sau lưng Thái Bình, ôn thanh hỏi: "Rốt cuộc là làm sao vậy? Thái Bình không khóc, trẫm làm chủ cho con."
"Mẫu hậu...... Mẫu hậu lại khi dễ con!" Thái Bình một bên nức nở, một bên lên án Võ Hậu, "Tết Thượng Nguyên mọi người đều có thể tận hứng vui chơi ba ngày...... Con lại không được...... Hức hức......"
Lý Trị nhíu mày, "Mị Nương lại phạt con sao chép kinh văn, tu thân dưỡng tính?"
"Không...... Không phải......" Thái Bình hiện tại đã khóc đến đỏ bừng mắt, biểu tình nhu nhược đáng thương, làm người khác nhìn thấy không khỏi thương tiếc từ đáy lòng, "Người...... Người nói Uyển Nhi...... theo con chỉ biết vui đùa...... Tối hôm qua...... Tối hôm qua liền mệnh Bùi thị đem Uyển Nhi mang đi! Hức hức...... Con thích Uyển Nhi làm thư đồng...... Con muốn Uyển Nhi trở về...... Phụ hoàng người làm chủ cho con! Hức hức......"
Ánh mắt Lý Trị âm trầm, Thượng Quan Uyển Nhi bị Mị Nương triệu hồi đến bên người hầu hạ, với hắn mà nói, tương đương là đem quân cờ Thượng Quan Uyển Nhi dưỡng ở bên người nàng, đây chính là kết quả mà hắn vẫn luôn muốn.
Thái Bình biết Lý Trị khẳng định sẽ không đồng ý, hôm nay nàng tới đây, cũng không phải để đòi lại Uyển Nhi.
"Phụ...... Phụ hoàng......" Thái Bình nức nở gọi hắn.
Lý Trị lấy lại tinh thần, trầm giọng nói: "Thái Bình à, việc này Mị Nương làm rất đúng."
"Hức......" Thái Bình lại muốn khóc.
Lý Trị sa sầm mặt, hiếm khi nghiêm túc như vậy, "Thượng Quan Uyển Nhi là tài tử của trẫm, không thể vẫn luôn thư đồng ở bên cạnh con, con là công chúa Đại Đường, sẽ có một ngày cũng muốn ra cung lập phủ."
Thái Bình ủy khuất nói: "Con mới mười lăm, con sẽ không gả!"
"Mẫu thân trẫm mười ba tuổi đã gả cho tiên đế, Thái Bình mười lăm tuổi, cũng không nhỏ." Lý Trị chắp tay, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Thái Bình, "Công chúa có thể thống của công chúa, Thái Bình à, con không thể cứ kiêu căng như vậy, con cũng nên hồi tâm, giúp phụ hoàng làm gì đó."
Thái Bình nức nở: "Có phải con giúp phụ hoàng làm chút gì, phụ hoàng liền sẽ để tài tử tiếp tục thư đồng?"
Ánh mắt Lý Trị trầm xuống, "Ai dạy con cùng trẫm làm giao dịch như vậy?" Ngữ khí không giận tự uy, làm người nghe tự nhiên run sợ.
Thái Bình lần này luống cuống, đứng dậy ở trước mặt Lý Trị quỳ xuống, dập đầu nói: "Phụ hoàng bớt giận."
Lý Trị không để Thái Bình lập tức đứng lên, vừa lúc Đức An tiến vào thông báo thái y tới. Lý Trị phất tay ý bảo Đức An lui ra ngoài trước, hắn có chút lời muốn nói đơn độc cùng Thái Bình.
Đức An biết điều mà vẫy vẫy tay, mang theo cung nhân trong điện rời khỏi tẩm điện.
"Người có bản lĩnh, mới có tư cách cùng trẫm làm giao dịch." Lý Trị muốn nhìn một chút, chim non như Thái Bình rốt cuộc có thể giúp hắn mổ bao nhiêu địch nhân?
Thái Bình quật cường ngẩng đầu, "Con có!"
Lý Trị cười lạnh, "Kiêu căng gây họa, con xác thật có bản lĩnh như vậy."
Thái Bình không phục, "Phụ hoàng xem thường con! Con chỉ là công chúa, có thể sai khiến cùng lắm chỉ là cung tì cùng nội thị, phạm vi có thể đi lại cùng lắm chỉ là cung đình nội viện, nếu phụ hoàng cho con hai gã cung vệ có thể điều động, con khẳng định có thể giúp phụ hoàng phân ưu!"
Tuy Thái Bình nói đều là thật, nhưng Lý Trị nghe được, không khỏi có chút buồn cười, "Hai gã cung vệ, con có thể giúp phụ hoàng phân ưu gì chứ?"
"Minh Sùng Nghiễm!" Thái Bình nói thẳng ra cái tên này.
Ý cười trên mặt Lý Trị cứng đờ, chờ đợi Thái Bình giải thích tiếp.
"Tết Thượng Nguyên năm nay, con đến chợ phía Tây có gặp qua hắn, người này yêu ngôn mê hoặc dân chúng, lời nói có ẩn ý hãm hại Đông Cung, cứ thế mãi, nếu người tin hắn càng lúc càng nhiều, đối với Thái Tử ca ca chính là chuyện phiền toái!" Thái Bình dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, "Con chỉ cần hai người, liền có thể giải quyết hắn!"
Lý Trị thử dò xét: "Lần trước một án mã cầu, ngươi không trách Thái Tử?"
"Trách! Tự nhiên là trách! Trách hắn không tin muội muội như con, lại tin chiêm sự trong phủ, hại con chịu đánh hai mươi đòn!" Thái Bình đúng sự thật nói, "Nhưng một chuyện là một chuyện, Thái Tử ca ca là Thái Tử Đại Đường do chính phụ hoàng phong, Minh Sùng Nghiễm vô cớ yêu ngôn hoặc chúng, hãm hại Thái Tử, đây chính là chuyện lớn, muốn dao động nền tảng lập quốc!" Thái Bình bằng phẳng đối diện ánh mắt chăm chú của Lý Trị, "Minh Sùng Nghiễm là sủng thần của mẫu hậu, hắn dám lớn mật như vậy, nhất định là được mẫu hậu cho phép. Mẫu hậu không thích Thái Tử ca ca, cho nên muốn phế đi, người hiện giờ không thích con, cho nên cưỡng ép mang thư đồng mà con thích đi, người chính là cố ý! Cố ý làm những người mà mình không thích không được thoải mái!"
Lý Trị một lần nữa đánh giá Thái Bình, nàng chẳng qua chỉ là một cô nương mười lăm tuổi thiên chân, chưa bao giờ tiếp xúc chuyện tính toán quyền mưu trên triều, những lời này có lẽ là lời nói thật lòng của nàng.
"Chỗ bị đánh, còn đau phải không?"
"Có sẹo sẽ xấu! Ngày sau để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ chê cười con!"
Thái Bình quỳ dịch về phía trước, gối lên đầu gối Lý Trị, nhịn khóc mà nói: "Phụ hoàng, phụ hoàng thật sự phải quản tốt mẫu hậu, người quả thực khinh người quá đáng!"
Lý Trị khẽ vuốt cái gáy Thái Bình, "Phụ hoàng già rồi, bị bệnh nhiều năm, có một số việc......" Thanh âm của hắn trầm xuống, "Cũng chỉ có thể ỷ lại Mị Nương......"
"Nàng chỉ là hoàng Hậu! Thiên hạ là thiên hạ của phụ hoàng!" Thái Bình kiên định trả lời, cầm tay Lý Trị, "Con nguyện ý giúp phụ hoàng phân ưu!"
Lý Trị chần chờ nói: "Chỉ hai cung vệ, thật sự có thể thu thập Minh Sùng Nghiễm?"
"Có thể!" Thái Bình gật đầu thật mạnh, đứng dậy, nhìn Lý Trị, "Nếu con hành sự thất bại, con sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối sẽ không để mẫu hậu biết việc này cùng phụ hoàng có quan hệ."
Lý Trị vui mừng mà vỗ vỗ đầu vai Thái Bình, "Hài tử ngoan, biết đau lòng vì phụ hoàng."
"Ai đối tốt với con, con liền yêu thương người đó!" Thái Bình ra vẻ trẻ con mà nói, "Nếu con giúp phụ hoàng làm xong, phụ hoàng không được chơi xấu đâu đó!"
Lý Trị cười cười, "Trẫm đáp ứng con." Nếu như Thái Bình thật có thể thu thập Minh Sùng Nghiễm, trong triều liền bớt đi yêu nhân cổ động phế Thái Tử, để Thượng Quan Uyển Nhi đến thư đồng mấy ngày cũng không phải không được, rốt cuộc, Thái Bình cũng không nhỏ, ở trong cung cũng không bao nhiêu thời gian, liền phải tuyển phò mã rồi ra cung lập phủ.
Thái Bình cuối cùng đã cao hứng, "Tạ phụ hoàng thành toàn!"
Lý Trị hiếu kì hỏi: "Thái Bình thích Thượng Quan tài tử như vậy sao, nàng ta rốt cuộc tốt ở chỗ nào?"
"Nàng học thức cao, lại xinh đẹp, hiểu đúng mực, so với mấy người bên cạnh hầu hạ cũng tốt hơn!" Thái Bình lập tức thốt ra vài ưu điểm của Uyển Nhi, nhưng mấy cái này, cũng không phải lý do chân chính.
Nàng thích chính là thích Uyển Nhi, khắc vào cốt tủy mà thích Uyển Nhi, cho dù cả tính tình quật cường của nàng ấy cũng thích vô cùng.
Lý Trị nghĩ thầm, Thái Bình nhất định là không ở cùng với các phi tần tài hoa khác, mấy cái lý do này đặt ở trên người phi tần khác, cũng giống như vậy thôi.
Chung quy vẫn là hài tử.
Lý Trị lấy ra một khối ngọc bài, giao cho Thái Bình, "Chỉ cho con hai người, sau đó trẫm sẽ hạ khẩu dụ với cung vệ, nghe con điều khiển."
"Cho con...... ba tháng chuẩn bị!" Thái Bình tính tính thời gian, "Con nhất định sẽ mang đến tin tức tốt cho phụ hoàng!"
"Vậy cho con ba tháng." Lý Trị đáp ứng.
Thái Bình gắt gao nắm lấy khối ngọc bài, đây là lần đầu tiên không dễ có được mà nàng chạm vào quyền lực. Bắt đầu từ Minh Sùng Nghiễm, nàng muốn từng bước một đi vào trung tâm quyền lực, trở thành người quân lâm thiên hạ cuối cùng.
"Vâng."
Cùng lúc Thái Bình lãnh mệnh lệnh của Lý Trị, Thái Tử Lý Hiền theo lệ đến Tử Thần Điện thỉnh an Võ Hậu.
Cho dù không thích Võ Hậu, Lý Hiền cũng ở trước mặt người khác tiếp tục sắm vai hình tượng mẫu từ tử hiếu, nhịn thêm mấy tháng, lại chờ thêm mấy tháng, chờ việc hắn âm thầm chuẩn bị có thể thực hiện, hắn sẽ noi theo hoàng gia gia năm đó, danh chính ngôn thuận mà ngồi lên trên long ỷ.
"Thiên Hậu, Thái Tử điện hạ tới thỉnh an." Bùi thị đi vào thông truyền.
Võ Hậu lười biếng nói: "Vào đi."
Bùi thị đến gần cửa điện, hành lễ nhất bái với Lý Hiền.
Lý Hiền sửa sang lại y quan, nhanh chân đi vào Tử Thần Điện, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn lại không phải Võ Hậu đang xem chiết tử, mà là Uyển Nhi đang kính cẩn bên người Võ Hậu.
Hôm nay Uyển Nhi trang điểm thật diễm lệ, cho dù nàng chỉ lẳng lặng mà đứng ở một bên, cũng rất khó để người khác không chú ý.
Ánh mắt Lý Hiền ở trên mặt Uyển Nhi làm càn lưu luyến, nhất thời lại quên mất hành lễ.
Võ Hậu không nghe thấy thanh âm của Lý Hiền, liền chú ý tới sự khác thường của hắn, "Sao?"
Lý Hiền kinh sợ hoàn hồn, hành lễ: "Nhi thần thỉnh an mẫu hậu."
"Thượng Quan tài tử hôm nay đẹp không?" Võ Hậu lạnh giọng hỏi.
Lý Hiền trầm mặc không nói.
Võ Hậu nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi, "Bổn cung già cả mắt mờ, thỉnh tài tử xích lại gần chút, để bổn cung nhìn cho rõ ràng."
"Vâng." Uyển Nhi hơi hơi khom người, xích lại gần Võ Hậu.
"Chát!"
Nào biết Võ Hậu tát một cái thật thanh thúy vào mặt Uyển Nhi, Bùi thị nghe được cũng cảm thấy gương mặt bỏng rát.
Uyển Nhi nhẫn nước mắt che mặt, chỉ im lặng chịu đựng.
"Còn không quay về đem này thân yêu diễm này đổi đi? Ngươi là tài tử của bệ hạ, cũng không phải nhụ nhân của Đông Cung!" Võ Hậu quát lớn một tiếng.
"Vâng." Uyển Nhi ôm mặt rời khỏi Tử Thần Điện.
Lý Hiền không dám giúp Uyển Nhi nói chuyện, đành phải âm thầm nắm chặt tay, yên lặng nhịn xuống một màn này.
"Thái Tử Đông Cung bận rộn, bổn cung đang phê duyệt tấu chương cũng rất bận rộn, lui ra đi." Võ Hậu phất tay ý bảo Lý Hiền lui ra.
Lý Hiền lập tức đứng dậy, đối với Võ Hậu nhất bái, rời khỏi Tử Thần Điện. Nghĩ đến Uyển Nhi bị đánh, hắn đau lòng không thôi, liền động tâm tư, chuẩn bị trên đường cản lại Uyển Nhi, muốn khuyên bảo an ủi nàng một chút.
Bùi thị âm thầm nhìn Lý Hiền xoay người về phía thiên điện, lập tức trở về bẩm báo Võ Hậu.
Võ Hậu cười lạnh, "Sắc đẹp là thanh đao trên cổ, để xem nàng ta châm lửa như thế nào?"