Mục lục
Cấm Đình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc rượu kết thúc, Trương Thuyết rời khỏi phủ trước.

Trên mặt Thái Bình có vẻ say, nhìn về phía Địch Quang Tự vẫn còn trong bữa tiệc, “Địch đại nhân?”

Địch Quang Tự mỉm cười đứng dậy, nhất bái với Thái Bình, “Gia phụ vẫn luôn khen lòng công chúa mang thiên hạ, mới đầu thần còn không tin, hôm nay xem như tâm phục khẩu phục.”

Thái Bình cười mà không nói, Địch Quang Tự đột nhiên nói như vậy, hẳn chỉ là một lời mở đầu.

Địch Quang Tự nhìn ra công chúa chờ hắn nói xong, cười nói: “Thần có mấy người muốn tiến cử, đều là bằng hữu mà thần quen biết ở Lại Bộ, không biết điện hạ có nguyện ý nghe thần nói mấy lời hay không?”

Thái Bình chắp tay cười khẽ, “Đã là do Địch đại nhân tiến cử, bổn cung tự nhiên vui vẻ vui lòng đón chào.”

Ngày đó, Địch Quang Tự lần lượt tiến cử mười người, xuất thân cùng tài cán của mười người này đều được nói ra rành mạch. Thái Bình một bên nghe, một bên âm thầm ghi nhớ tên mấy người này. Tuy đều là quan nhỏ chưa có danh tiếng, có thiếu cũng chỉ là một vị Bá Nhạc mà thôi.

Diêu Sùng cùng Tống Cảnh cũng chỉ là người may mắn trong thời đại ở đời trước, cho nên bọn họ mới có thể thi triển hết khát vọng, sử sách lưu danh. Nếu đời này do nàng nắm giữ, Thái Bình nguyện làm Bá Nhạc, nàng cũng không tin quốc gia rộng lớn như vậy lại không tìm được Diêu Sùng hoặc Tống Cảnh thứ hai.

Đêm đó Thái Bình liền viết tấu chương, nàng cũng không nói thẳng chuyện sa thải phụ tá lúc lâm triều. Chờ lâm triều xong, lúc này Thái Bình mới bẩm báo riêng với Võ Hoàng.

Võ Hoàng nhìn những cái tên trong tấu chương, cho dù là Diêu Sùng, hay là Tống Cảnh, đã có một chút danh vọng trong đám quan viên, Võ Hoàng chỉ là không hiểu, vì sao Thái Bình sẽ cắt bớt phụ tá ngay lúc này.

Thái Bình bẩm báo đúng sự thật, “Bọn họ chỉ nhận nam chủ.”

Võ Hoàng nghe thấy lời này, ánh mắt tức khắc trầm xuống, nghiêm túc hỏi: “Đã cho bọn họ cơ hội?”

Thái Bình gật đầu, “Đã cho.”

Võ Hoàng cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Uyển Nhi đang đứng ở một bên, “Uyển Nhi ngươi thấy thế nào?”



Uyển Nhi cúi đầu, “Đạo bất đồng, khó lòng hợp tác.”

Võ Hoàng lắc đầu thở dài, nàng từ trước đến nay yêu người tài, không nghĩ tới thế nhưng gặp được hai kẻ gỗ mục cố chấp với chuyện nam nữ khác biệt, “Thái Bình, thật sự muốn an bài bọn họ đến Phòng Châu?”

“Không đến Phòng Châu không được.” Thái Bình kiên định trả lời, “Thứ nhất, để quan viên trong triều biết được, mẫu hoàng vẫn nhớ đến tam ca, cho nên mới chuyển giao hai phụ tá đắc lực của thần cho tam ca; thứ hai, hai người đó đến Phòng Châu, có lẽ có thể quan tâm tam ca một chút.”

Hài tử do chính mình sinh, Võ Hoàng tự nhiên hiểu rõ, nếu có thể dạy Lý Hiển được, lúc trước Lý Hoằng chết bất đắc kỳ tử, liền không tới phiên Lý Hiền làm Thái Tử.

“Chiêm sự trong phủ của con, có chọn được người thay thế bổ sung chưa?” Võ Hoàng hỏi Thái Bình.

Thái Bình nghiêm túc đáp: “Có thì có, chỉ là thần phải gặp được mấy người này đã. Nếu vẫn là gỗ mục, con sẽ tự đuổi đi.”

Trong lòng Võ Hoàng ngũ vị tạp trần, vẫy vẫy tay với Thái Bình, “Thái Bình, lại đây.”

Thái Bình thuận theo mà đến gần Võ Hoàng, để Võ Hoàng nắm đôi tay nàng, “Mẫu hoàng?”

“Con cam tâm sao?” Võ Hoàng nhìn vào con ngươi của Thái Bình, trong thanh âm lộ ra một mạt nóng cháy.

Thái Bình biết Võ Hoàng hỏi chính là chuyện trữ quân, “Tất nhiên không cam lòng, nhưng còn có thể như thế nào?”

Võ Hoàng đánh một cái lên mu bàn tay của Thái Bình, không nặng không nhẹ, nghiêm mặt nói: “Từ khi nào mà không tiền đồ như vậy?!”

“A nương hiện nay muốn con sinh hoàng tôn, con cũng không sinh được mà, đây cũng không phải chuyện con có tiền đồ hay không.” Thái Bình cố ý lẩm bẩm cho Võ Hoàng nghe.

Võ Hoàng từ trước đến nay là người không chịu thua, nàng cười nói: “Tuổi tác của trẫm đã lớn như vậy, có một số việc muốn làm, chỉ sợ trời không toại lòng người. Nhưng trẫm còn có con, chỉ cần con có thể ngồi lên long ỷ này, trẫm tin tưởng con có thể giúp trẫm làm hết từng chuyện từng chuyện mà trẫm chưa làm xong.”

Thái Bình vẫn là lần đầu tiên nghe thấy a nương nói đến tuổi tác của mình, không biết sao, nàng lại có vài phần chua xót.

“Mẫu hoàng……” Thái Bình không thể không đánh giá Võ Hoàng trước mắt một lần nữa, trải qua chuyện Lý Đán cùng chuyện thân thể nàng tổn thương sau sinh sản, Võ Hoàng tựa hồ già đi rất nhiều. Mọi người đều nói tâm địa của Võ Hoàng cứng cỏi, kỳ thật Thái Bình biết, sự tàn nhẫn của người đều do năm này tháng nọ từng bước một ép bức mà thành.

Trong hoàng tộc, cá lớn nuốt cá bé, không chứa được kẻ yếu.

Võ Hoàng từ trước đến nay hiếu thắng, nàng kiêu ngạo như vậy, tự nhiên sẽ không cam tâm bị người khác đạp dưới chân. Nàng lúc nào cũng duy trì cảnh giác nhạy bén, chỉ cần nàng ngửi thấy được một chút nguy hiểm, nàng sẽ tiên hạ thủ vi cường. Nói đến nguyên do, chỉ vì nàng chỉ cần lui một bước, sẽ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Ai cũng sẽ không cho nàng một con đường sống, những thanh âm đòi nợ sẽ che trời lấp đất kéo đến, vùi nàng vào ô danh mưu triều soán vị. Cho nên, nàng cần phải chọn một người nối nghiệp làm nàng an tâm, trước mắt dưới gối chỉ có hai người ——

Lý Hiển quá mức tầm thường, lỗ tai lại mềm, năm đó thế nhưng còn có thể nói ra mấy lời hoang đường nguyện trao giang sơn cho nhạc phụ. Những năm gần đây, Phòng Châu thường xuyên có mật báo truyền lại, nói nhiều nhất đó là Vi Diễm ương ngạnh, thường xuyên mắng mỏ Lý Hiển, nhưng Lý Hiển không những không giận, còn ôn nhu dỗ dành. Đặc biệt là mấy tháng qua, việc của hoàng tử cùng Thái Bình trước sau truyền đến cung Phòng Châu, Lý Hiển tương đương được hai viên thuốc an thần, Vi Diễm liền được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi Lý Hiển xin phong thưởng vào ngày nào đó.

Nếu giao giang sơn cho hài tử này, quân vương tầm thường, hoàng hậu ương ngạnh, làm sao an ổn xã tắc? Võ Hoàng muốn, Lý Hiển khẳng định không làm được dù chỉ một chuyện.

Thái Bình thông tuệ, lại thua vì nàng là nữ tử. Rõ ràng dân vọng rất cao, các triều thần cũng khen ngợi rất nhiều, nhưng đám thần tử kia khẳng định sẽ không đề cử Thái Bình làm trữ quân, bởi vì bọn họ còn ngóng trông Lư Lăng Vương có thể về triều, khôi phục quốc hiệu Đại Đường.

Chuyện tới hiện giờ, Võ Hoàng đã xem đến minh bạch. Những cựu thần Lý Đường, thậm chí toàn bộ thiên hạ đều còn hy vọng Đại Đường trở lại, nàng đã gần bảy mươi, mặc dù còn có thể sống ba mươi năm, cũng không có khả năng xoay chuyển tất cả. Nếu đại thế đã như thế, hôm nay nàng không thể chống lại, nhưng vẫn có thể dùng kế hoãn binh, để Thái Bình mượn tay cựu thần Lý Đường bước lên đế vị, lại kéo dài quốc hiệu Đại Chu mấy chục năm.



“Trọng Nhuận, Trọng Tuấn, Long Cơ, ba người này cho con chọn một người quá kế làm con thừa tự.” Võ Hoàng trực tiếp cho Thái Bình lựa chọn.

Thái Bình kinh hãi.

Uyển Nhi suy nghĩ rất nhanh, đã hiểu ra hành động này của Võ Hoàng đến tột cùng là có ý gì.

“Con có thể suy nghĩ cho phò mã, quá kế Võ Bình An làm con thừa tự, trẫm tự nhiên cũng có thể suy nghĩ cho con, quá kế một hoàng tôn Lý Đường.” Võ Hoàng tự gia tăng lợi thế cho Thái Bình, “Trở về ngẫm lại cho kỹ, nghĩ kỹ rồi, liền tới nói với trẫm, trẫm sẽ lập tức hạ chiếu.” Con quá kế cần phải chọn một cách phải thận trọng, Võ Hoàng cũng muốn cho Thái Bình thêm một ít thời gian suy xét.

“Vâng.” Thái Bình trịnh trọng nhất bái với Võ Hoàng. Nàng thật sự bội phục mẫu hoàng, có thể tại nơi tuyệt vọng tìm ra một kế tuyệt diệu như vậy. Đại Chu quá ngắn, người người nghĩ đến Lý Đường, Võ Hoàng cho dù có tính toán hay, cũng sẽ thua bởi “số tuổi thọ”. Cho nên, hy vọng duy nhất ở hiện tại của nàng chính là Thái Bình, Thái Bình năm nay hai mươi tám tuổi, còn kịp thể hiện phong tư của nữ hoàng trước người thiên hạ, kéo dài Đại Chu trường an, thậm chí sáng lập một hồng trang thịnh thế khiến đời sau phải ngước nhìn.

Chỉ cần, dưới trướng Thái Bình có hoàng tôn Lý Đường, những cựu thần Lý Đường sẽ còn có một đường hy vọng, sẽ kiên nhẫn chờ đợi hoàng tôn lớn lên đăng cơ phục hồi quốc hiệu Đại Đường như cũ.

Thái Bình là nữ nhi của Cao Tông, là nữ nhi của Võ Chiếu, cũng là kế mẫu của hoàng tôn Lý Đường.

Bằng ba thân phận quan trọng này, hơn nữa Thái Bình ngày sau có càng nhiều chiến tích, Võ Hoàng không cần lập trữ quân, miễn cho dẫn tới những cựu thần Lý Đường hướng đầu mâu về phía Thái Bình, chỉ cần lúc bệnh tình nguy kịch lưu lại một đạo di chiếu, mệnh Thái Bình tạm thay Thiên Tử, đợi hoàng tôn trưởng thành đến lúc thích hợp có thể quân lâm thiên hạ, lúc đó sẽ nhường ngôi.

Nhiều năm như vậy, Thái Bình ở trong triều đều có thái độ không tranh không đoạt, chưa bao giờ lộ ra nửa điểm dã tâm, ngược lại mọi chuyện đều rõ ràng, suy nghĩ cho bá tánh đến nơi đến chốn. Sau này Thái Bình chỉ cần tiếp tục duy trì, đám cựu thần Lý Đường cũng không nắm được một nửa nhược điểm của Thái Bình. Di chiếu như vậy, hợp tình hợp lý, những cựu thần Lý Đường cho dù có phê bình kín đáo, với thế lực của Thái Bình khi đó, hẳn là có thể trấn áp được.

Võ Hoàng nặng nề vỗ vỗ bả vai Thái Bình, “Trẫm chỉ có con, Thái Bình.”

Thái Bình chỉ cảm thấy trên vai nháy mắt nặng ngàn cân, hôm nay a nương nói với nàng những lời này, đều là không cam lòng vì lui lại để tiến lên. Nàng quỳ gối trước mặt Võ Hoàng, nghiêm túc nói: “Con cũng chỉ có mẫu hoàng.”

Võ Hoàng giãn mi cười, phủ tay lên mặt Thái Bình, “Nói ngốc gì vậy, trẫm sẽ cho con cơ hội, phát triển thế lực của chính mình thật tốt, con sẽ có thần tử của mình, sẽ có binh tướng của mình.”

Thái Bình lắc đầu, giọng khàn đặc: “A nương, cảm ơn người đã tin con.”

“Là con đã nói, mẫu nữ ta cùng ra trận, trẫm đánh không được, liền chỉ có thể giao đến tay con.” Võ Hoàng yêu thương sờ sờ đầu Thái Bình, “Đừng làm cho trẫm thất vọng.”

“Vâng.” Thái Bình ban đầu chỉ nghĩ dùng tiểu Trường An để chặt đứt hoàn toàn chờ mong của Võ Hoàng đối với hoàng tôn mang họ Võ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới vậy mà vô tình cắm liễu liễu lên xanh, để Võ Hoàng sinh ra tâm tư như vậy từ trong tuyệt vọng.

Là việc tốt, lại cũng là việc khó.

Trên người Võ Hoàng lộ ra một tia không cam lòng dày đặt, không cam lòng của nàng không chỉ vì số tuổi thọ của mình, mà còn vì bất công của toàn thời đại đối với nữ tử.

Dựa vào cái gì?

Cho dù Võ Chiếu nàng có thất bại, nàng còn có Thái Bình, cho dù Thái Bình cũng thua cuộc, có lẽ còn có Trường An. Thời gian trăm năm, tuy không thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng chỉ cần làm những người đó chứng kiến phong tư mà nữ tử vốn nên có, nhất định sẽ có thêm nhiều tên nữ tử xuất hiện trong sử sách, làm đời sau kính ngưỡng.

Ngọn lửa không cam lòng của Võ Hoàng, không chỉ đốt nóng tim Thái Bình, cũng làm cháy đến tim Uyển Nhi.

Tuy rằng Võ Chiếu bây giờ với Võ Chiếu ở đời trước đã có bất đồng, nhưng con tim vĩnh viễn không chịu thua của nàng, hai đời như một. Nàng chính là nhật nguyệt sáng rọi nhất trên bầu trời Đại Chu, đủ để chiếu rọi ngàn năm, trở thành cái tên nóng cháy nhất thời đại này.



“Uyển Nhi.”

Đang lúc Uyển Nhi xuất thần, Võ Chiếu đột nhiên gọi nàng, Uyển Nhi vội vàng hoàn hồn, “Có thần.”

“Thái Bình muốn chọn lựa chiêm sự mới, ngươi từ trước đến nay nhìn người rất tốt, ngươi giúp nàng tuyển chọn.” Võ Hoàng an bài nhiệm vụ cho Uyển Nhi, “Bên phía “Thần Quỹ”, trẫm sẽ cho Trương Thuyết để mắt thật kỹ.” Hơi dừng lại, Võ Hoàng lại nghĩ đến một chuyện, “Thái Bình, Mùng Một tế thiên xong, nên chuẩn bị cho kỳ thi bảng vàng mùa Xuân, nếu có người tài mới, có thể trực tiếp chọn làm phụ tá trong phủ, sau đó cho trẫm một danh sách là được.”

“Vâng.”

Uyển Nhi cùng Thái Bình trăm miệng một lời.

Võ Hoàng không khỏi bật cười, “Thật là trẫm hâm mộ cũng không được.” Tình nghĩa từ nhỏ chính là không tầm thường, hy vọng ngày nào đó Thái Bình cùng Uyển Nhi có thể quân thần đồng tâm, giống như Thái Tông cùng Ngụy Trưng năm đó vậy, lưu lại một đoạn giai thoại về quân thần.

Vành tai hai người nóng lên, tim không khỏi đập nhanh nửa nhịp.

Tuy biết Võ Hoàng đã không còn hoài nghi các nàng, nhưng Võ Hoàng đột nhiên trêu ghẹo, trái tim hai người vẫn cảm thấy có vài phần thấp thỏm.

Thái Bình nhân cơ hội giảng hòa, đứng dậy duỗi cánh tay câu lấy Võ Hoàng, làm nũng: “Con còn phải hâm mộ mẫu hoàng nha! Uyển Nhi làm việc thoả đáng như vậy, con đã sớm muốn mang nàng ấy về phủ làm việc, nhưng mà mẫu hoàng lại không chịu thả người.”

Võ Hoàng cười như không cười, bỗng nhiên nghiêm mặt hỏi, “Con muốn nàng đến như vậy sao?”

_____

Chú giải. Truyện Full

Bá Nhạc: (tức Tôn Dương) là vị quan lớn trong triều Tần, là người có mắt tinh tường trong việc lựa chọn ngựa thiên lí. Nếu không có sự xuất hiện của Bá Nhạc thì ngựa thiên lí cũng chỉ là ngựa thường mà thôi. Sau này, Bá Nhạc để chỉ những người dẫn dắt, nâng đỡ người tài.

Kế mẫu: ở đây không phải là mẹ kế, mà là mẹ trên danh nghĩa nhận con làm người thừa kế cho mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK