“Tin đồn trong cung……” Lý Trị vừa mới mở miệng, liền phát hiện cái lý do này rất là mỏng manh.
“Chỉ bằng một tin đồn, liền định tội nô tỳ.” Uyển Nhi từ từ ngẩng mặt lên, vô cùng bằng phẳng mà đối diện với Thiên Tử, “Nhân chứng ở đâu, vật chứng là gì? Đêm nay nếu bệ hạ dùng lý do như vậy để giết nô tỳ, thật sự không sợ bị thế nhân lên án sao?”
Lý Trị hít ngược một ngụm khí lạnh, tức giận nói: “Làm càn! Dám cả gan nhìn thẳng trẫm, đây chính là đại bất kính!” Hắn cuối cùng đã bắt được một tội danh có thể trị tội Uyển Nhi, “Người đâu, kéo xuống, tử hình ngay tại chỗ!”
“Phụ hoàng!” Thái Bình vẫn là nhịn không được liền mở miệng, nàng liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, đè thấp thanh âm, “Việc này xử trí như vậy, chỉ sợ sẽ bị người khác phê bình.” Khi nói chuyện, nàng đưa ánh mắt với Võ Hậu, hy vọng lúc này a nương sẽ giúp nàng một chút.
Nhưng Võ Hậu lại nhìn về một bên, phảng phất việc này không hề can hệ gì đến mình.
Lý Trị không vui, “Trẫm biết ngươi cùng Thượng Quan Uyển Nhi từ trước đến nay giao tình rất tốt, nhưng hiện nay là quốc sự! Không phải chuyện nhỏ trong hậu cung! Ngươi không nên không biết phân biệt công tư, kiêu căng làm loạn!”
Thái Bình vội la lên: “Nguyên nhân chính vì đây là quốc sự, mưu phản là tội lớn, cần phải xử trí thỏa đáng. Nếu không……” Thái Bình tiến đến bên tai Lý Trị, “E rằng sẽ bị người khác lợi dụng.”
Việc đã đến nước này, Đông Cung phản loạn đã định, Lý Trị không hiểu, xử trí một Thượng Quan Uyển Nhi, sẽ đưa tới phê bình gì?
Thái Bình lại nói: “Nhân số Vũ Lâm Quân ngoài điện đông hơn nhiều so với cung vệ ở đây……”
Những lời này làm cho Lý Trị chột dạ, hắn theo bản năng mà dùng dư quang đảo qua Võ Hậu đang ung dung bình thản ở bên cạnh, Mị Nương tựa hồ đang xem diễn, trên mặt đều là thần sắc chờ mong.
Biểu tình này, cực kỳ giống một khắc năm đó khi nàng nhìn Thượng Quan Nghi bị kéo ra đại điện.
Cũng là từ năm ấy bắt đầu, trong triều đình không còn ai dám nhắc đến chuyện phế hậu nữa. Giết Thượng Quan Nghi là chuyện nhỏ, Mị Nương bành trướng thế lực là chuyện lớn. Lý Trị đối với chuyện hạ chỉ diệt Thượng Quan thị, nhiều ít vẫn là hối hận.
Rõ ràng Thượng Quan Uyển Nhi không quyền không thế, giết nàng ta cũng sẽ không nhấc lên sóng gió gì, cưỡng ép gán cho một cái tội mưu phản, đối với người trong thiên hạ cũng coi như là công đạo. Nhưng Mị Nương vì sao lại có biểu tình như vậy? Nàng rốt cuộc còn để lại hậu chiêu gì sao? Hay là nói…… Nàng đã sớm biết Đông Cung có biến, sớm biết Thượng Quan Uyển Nhi là mật thám của Thiên Tử, cho nên mặc kệ Thượng Quan Uyển Nhi truyền mật tin, bày ra cục diện đêm nay.
Vũ Lâm Quân từ trước đến nay là do đích thân Mị Nương phụ trách, với bản lĩnh của Lý Hiền, đem nhiều tử sĩ như vậy trà trộn vào, lại nửa điểm cũng không kinh động đến Vũ Lâm Quân, tuyệt đối không có khả năng này. Vũ Lâm Quân ngày thường thao luyện chuyên cần, tuyển vào trong quân cũng đều là cao thủ võ công, sao lại dễ dàng bị người khác ám sát lột y phục?
Nếu không phải Mị Nương mặc kệ, tử sĩ Đông Cung không có khả năng dễ dàng như vậy kéo tới tẩm điện của hắn……
Lý Trị càng nghĩ càng phát lạnh cả người, đêm nay nếu không phải Thái Bình đến kịp, đây chính là một cục diện song sát! Đông Cung mưu phản, chết, tử sĩ Đông Cung ám sát Thiên Tử, chết, Đại Đường trong vòng một đêm, Thiên Tử cùng Thái Tử chết bất đắc kỳ tử, người được lợi lớn nhất sẽ chỉ là Mị Nương.
Tam Lang Lý Hiển yếu đuối, về sau Thái Hậu chấp chính, không tới ba năm, thế lực Võ thị sẽ rộng khắp triều đình……
Lý Trị bỗng nhiên hiểu ra, Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua chỉ là một quân cờ bỏ đi của Mị Nương mà thôi, thậm chí, nàng ta chết còn có thể cho Mị Nương một lý do hợp lý về cái chết bất đắc kỳ tử của Thiên Tử.
Thượng Quan Uyển Nhi vì báo thù riêng, mưu phản hành thích vua, bị xử lý tại chỗ.
Hợp tình, hợp lý.
Đông Cung mưu phản, chẳng qua cục diện mới bắt đầu, Lý Trị lại cho rằng đại cục đã định, không biết một bước lúc này mới là cuộc chiến sinh tử. Vũ Lâm Quân bên ngoài, cung vệ yếu hơn, Mị Nương đã sớm cùng Thái Bình xa cách nhiều tháng, đêm nay tính mạng của bọn họ đã sớm treo trên một ý nghĩ của Mị Nương.
Nghĩ đến đây, Lý Trị chợt đỡ trán, ra vẻ đau đầu thống khổ, trở tay một cái đã bắt được cánh tay Thái Bình, “Trẫm đau đầu, Thái Bình, con đỡ trẫm đến địa phương khác nghỉ ngơi.”
Thái Bình cung kính đáp: “Vâng.” Lòng nàng tràn đầy vướng bận vì Uyển Nhi, lại không dám nhìn Uyển Nhi thêm một cái liếc mắt, chờ đến lời này của phụ hoàng, xem ra đêm nay Uyển Nhi đã nhặt về một cái mệnh, có thể có kết quả thế này, vậy là đủ rồi.
“Bệ hạ.” Võ Hậu đột nhiên khẽ gọi, “Thượng Quan Uyển Nhi, còn giết hay không?”
Lý Trị cau mày, liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, “Nàng cùng việc của Đông Cung, trẫm sẽ tự mình thẩm vấn rõ ràng, trẫm muốn người sống.” Hắn cố tình cường điệu bốn chữ cuối cùng, “Đây là Hoàng mệnh!”
“Vâng.” Võ Hậu rũ mi lĩnh mệnh.
Thái Bình đỡ Lý Trị đi đến cửa cung viện, phát hiện Vũ Lâm Quân cũng không có ý tứ nhường đường, Thái Bình phẫn nộ quát: “Thật to gan! Tránh ra!”
“Các ngươi đều mù sao? Còn không mau để bệ hạ cùng công chúa đi ra ngoài?” Thanh âm lười biếng của Võ Hậu vang lên, Vũ Lâm Quân cuối cùng đã nhường ra một con đường, để Thiên Tử mang theo cung vệ rời khỏi nơi này.
Võ Hậu nhìn theo bọn họ đi xa, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Uyển Nhi vẫn quỳ trên mặt đất, lời nói lại là nói cho Vũ Lâm Quân nghe, “Thu thập sạch sẽ nơi này.”
“Thi thể của Đức An công công……” Một người Vũ Lâm tướng sĩ nhỏ giọng hỏi.
Võ Hậu cười lạnh: “Lau sạch sẽ, đổi y phục mới cho hắn, hậu táng.”
“Vâng.”
“Còn không đi?” Lần này Võ Hậu là hỏi Uyển Nhi.
Uyển Nhi cung kính đứng dậy, đi theo Võ Hậu rời khỏi tẩm điện.
Ước chừng đi khỏi mười bước, Võ Hậu hơi hơi giơ tay, Vũ Lâm Quân đi theo phía sau liền biết điều mà thả chậm bước chân, cùng các nàng bảo trì khoảng cách mười bước.
Võ Hậu nhìn con đường dài phía trước, nhàn nhạt nói: “Xem ra bổn cung đã thắng.”
“Thần đã đánh cuộc thì phải chịu thua.” Uyển Nhi khẽ trả lời.
Võ Hậu lại cười, “Những lý do đó của ngươi, nói ra sẽ chết, không nói ra cũng sẽ chết. Không phải ngươi đánh giá cao phân lượng của chính mình, là ngươi đã đánh giá cao bệ hạ.”
Uyển Nhi xác thật đã đánh giá cao Lý Trị, cho rằng hắn sẽ để ý danh dự Đế gia cùng chuyện bị sử sách ghi lại, cho nên một bụng đầy lý do thoái thác, đêm nay thẳng lưng muốn một cái “chết” tâm phục khẩu phục. Nàng chắc chắn Thiên Tử không dám ở trước mặt Võ Hậu đề cập chuyện mật tin, chắc chắn tin đồn giữa nàng cùng Thái Tử Lý Hiền chỉ là tin đồn, không có bằng chứng, Thiên Tử hẳn sẽ không ở trước mắt bao người, giết một nội thần của Võ Hậu. Lại không nghĩ rằng, nàng xác thật đã đánh giá cao hắn. Dưới cơn thịnh nộ, hắn chỉ là kẻ bề trên nắm trong tay sống chết của nô tỳ, có thể không màng pháp luật, không màng công lý, ngang ngược mà lấy danh Thiên Tử để lấy mạng nàng.
Một màn kia, cực kỳ giống đời trước khi nàng cùng Lý Long Cơ giằng co. Người nọ tràn ra lời nói tham lam, cưỡng ép nàng viết xuống lạc khoản cuối cùng trong chiếu thư, chẳng sợ đánh cược một lời thề độc, cũng muốn lấy được cái chiếu thư giả “Danh chính ngôn thuận” kia.
Cực kỳ xấu xí.
Uyển Nhi cười khổ, chỉ là đời trước nàng không có may mắn như vậy, cũng không có ý niệm muốn tiếp tục sống. Đời này nàng chỉ nghĩ phải tồn tại thật tốt, phải bồi Thái Bình đi xong một đời này.
“Chỉ vì câu kia của ngươi, sĩ vi tri kỷ giả tử, đêm nay bổn cung sẽ không để ngươi có việc.” Trong lời nói của Võ Hậu có ẩn ý sâu xa, “Tri kỷ trên đời, đều không phải đơn phương, ngươi xem Thái Bình là tri kỷ, Thái Bình tự nhiên cũng xem ngươi là tri kỷ.”
Ai bảo nàng cực kỳ yêu thương cái vị tiểu công chúa kia chứ? Thật vất vả Thái Bình mới đi đến một bước này, a nương như nàng sao có thể ngồi yên không nhìn đến. Võ Hậu đã làm tốt hết tất cả chuẩn bị, nếu Thái Bình lao ra, không quan tâm gì mà bảo vệ Uyển Nhi, nàng liền đem cả Thái Bình cùng Uyển Nhi bắt lại. Lý Trị nói Uyển Nhi cùng Đông Cung kết giao thân mật, nàng liền nói Thái Bình cùng Uyển Nhi cũng kết giao thân mật, nàng muốn đích thân thẩm tra án này, mạnh mẽ mang hai người đó đi.
Với hiểu biết nhiều năm của nàng đối với Lý Trị, hắn rất nhanh sẽ có thể ý thức được, đây là Võ Hậu ở mượn cơ hội chém xuống hai cánh tay của hắn, đến lúc đó hắn ngược lại sẽ muốn bảo vệ Thái Bình cùng Uyển Nhi. Đây cũng Uyển Nhi cùng Võ Hậu đánh cuộc lúc trên đường đến tẩm cung, nếu Uyển Nhi đề ra chuyện nhân chứng vật chứng, Lý Trị còn muốn giết nàng, vậy nàng liền dựa vào Võ Hậu.
Chỉ là tối nay, không thể nghi ngờ nàng đã kinh hỉ.
Thái Bình xác thật ra mặt bảo vệ Uyển Nhi, lại tâm linh tương thông mà dẫn mũi lao về phía Võ Hậu, không hề giống mãng phu lao ra dập đầu cầu ân điển. Thái Bình tuổi tác như vậy, có thể có xử lý thế này, Võ Hậu cao hứng từ trong lòng, cho nên nàng đơn giản một chữ cũng không nói, mặc cho Lý Trị suy đoán.
Người đang ngờ vực, thường sẽ không nắm chắc. Người không nắm chắt, liền không dám dễ dàng ra bất kỳ quyết đoán gì.
Đêm nay là Võ Hậu đại thắng, cũng là Thái Bình đại thắng, bởi vì bắt đầu từ đêm nay, địa vị Thái Bình ở trong lòng Lý Trị liền không giống bình thường.
“Thần khấu tạ Thiên Hậu.” Uyển Nhi đột nhiên dừng chân, quỳ xuống nhất bái với Võ Hậu.
Võ Hậu cũng ngừng lại, nghiêm túc nói: “Về sau, bệ hạ khẳng định sẽ đến thẩm vấn ngươi, chuyện còn lại chỉ có thể chính ngươi tự mình ứng phó rồi.”
“Vâng.” Uyển Nhi hiểu rõ, đêm nay chỉ là cửa ải đầu tiên mà thôi.
Võ Hậu quay về phía nàng, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lên đầu vai nàng, “Đêm nay ngươi chỉ có thể đi đến một chỗ, không về được Tử Thần Điện.”
Uyển Nhi gật đầu, “Vâng.”
“Người đâu.” Võ Hậu giương giọng gọi, Vũ Lâm Quân phía sau liền đi lên, “Đem Thượng Quan Uyển Nhi áp giải vào thiên lao, chờ bệ hạ thẩm vấn.” Nói, nàng lại nhắc nhở một câu, “Bệ hạ nói, muốn lưu lại người sống, nếu nàng ở trong thiên lao xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bổn cung sẽ bị bệ hạ hỏi trách.”
“Vâng!” Hai gã Vũ Lâm Quân bước tới.
Uyển Nhi đứng lên, đối với Võ Hậu hành lễ, liền cùng hai gã Vũ Lâm Quân hướng về thiên lao.
“Thượng Quan Uyển Nhi.” Võ Hậu bỗng nhiên cười cười, xa xa gọi lại.
Uyển Nhi nghe thấy quay đầu, thân ảnh mảnh khảnh đứng dưới bóng hiên, thấy không rõ biểu tình của nàng thế nào. Chỉ thấy nàng hơi hơi cúi đầu, “Thần ở đây.”
Võ Hậu đứng dưới ánh trăng, chỉ vàng trên phượng bào rực rỡ lấp lánh, cho dù nàng đã qua thời cảnh xuân tươi đẹp, nhưng chỉ cần đứng ở nơi đó, cực kỳ giống một con hoàng điểu bất kỳ lúc nào cũng có thể giương cánh bay lên chín tầng mây.
Nàng sâu xa mở miệng: “Dạng người gì, mà lại tri kỷ như vậy?”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy tâm khảm nóng lên, đối với Võ Hậu cung kính mà hành lễ, “Quân thần, là đủ rồi.”
Võ Hậu hiểu ý cười, nàng cần phải thừa nhận, thời khắc này nàng có một chút hâm mộ Thái Bình.
Uyển Nhi xoay người sang chỗ khác, một bước đầu tiên, khóe miệng cũng hơi hơi giương lên. Đêm nay, nàng cũng coi như là một người thắng. Ít nhất ở trong lòng Võ Hậu, nàng xem như là một người đáng tin.
Đêm nay mặc kệ với ai mà nói, đều là một đêm không ngủ.
Ánh trăng từ khe cửa sổ thiên lao nhỏ hẹp xuyên vào nhà lao ẩm thấp, chiếu sáng quan bào hồng phấn của Uyển Nhi, cũng chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt nàng. Nàng từ cửa sổ nhìn về màn trời nơi xa, trên màn trời là ngân hà vạn dặm, đó là tinh quang rạng rỡ ngàn năm không đổi.
Người vốn phải chết, có người có thể giống những ngôi sao kia, muôn đời ghi khắc, có người lại giống bụi bặm trong nhà lao này, không đáng giá nhắc tới. Có thể sinh ra ở thời đại như vậy, chứng kiến triều đình hồng trang năm nào, với nàng mà nói, là chuyện may mắn cả đời. Càng may mắn hơn, người trong lòng nàng sẽ kéo dài triều đình hồng trang kia, cùng nàng cùng nhau hóa thành hai tinh tú trong sử sách.
“Thái Bình……”
Uyển Nhi khẽ gọi cái tên này, chỉ cần nghĩ đến nàng ấy, tim nàng liền tràn đầy hơi ấm, chẳng sợ con đường sau này bụi gai lan tràn, nàng cũng có dũng khí bồi nàng ấy kiên định đi đến điểm cuối cùng.
_____
Chú giải
Lạc khoản: chữ ký