Hôm nay Uyển Nhi tới đây, nhất định là ý của Võ Hoàng, xem ra Võ Hoàng rất coi trọng chuyện tuyển chiêm sự mới trong phủ công chúa. Địch Quang Tự nghĩ thông suốt chuyện này, chờ điện hạ ngồi định, liền bắt đầu giới thiệu gia thế cùng năng lực của mười vị quan viên.
Thái Bình cùng Uyển Nhi cẩn thận nghe, âm thầm suy nghĩ nên sắp xếp những người này như thế nào. Chiêm sự trong phủ công chúa chỉ có thể có một, lúc này cần phải chọn người có thể khống chế, miễn cho lại thêm một Diêu Sùng. Còn lại chín người không được lựa chọn, vậy thì tuyển làm phụ tá xếp vào Lục Bộ, từ từ đề bạt.
Uyển Nhi lặng yên đánh giá mười người này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người thiếu niên nho sĩ đứng ở ngoài cùng bên phải.
Địch Quang Tự cảm thấy ánh mắt Uyển Nhi biến hóa, giới thiệu người này trước, “Hắn là Bùi Hoài Thanh, mấy ngày trước mới được chuyển đến nhậm chức ở Hộ Bộ. Điện hạ cũng đừng ghét bỏ hắn tuổi tác còn nhỏ, chỉ mới mười bảy.” Hơi dừng lại, Địch Quang Tự có phần khen ngợi, “Hắn trước đó thuộc Công Bộ, nhậm chức mấy tháng ở ngoài kinh rất có chiến tích, phụ thân đặc biệt đề cử hắn tới Hộ Bộ nhậm chức.”
Uyển Nhi không trả lời ngay, Thái Bình cũng không trả lời ngay.
Ánh mắt hai người không ngừng đảo quanh trên người Bùi Hoài Thanh, Bùi Hoài Thanh mặc dù không giương mắt, cũng có thể cảm thấy ánh mắt chăm chú của hai người. Thiếu niên này trời sinh cực kỳ trắng nõn, lúc trước mới đến Công Bộ, thường xuyên bị đồng liêu trêu ghẹo, nói hắn nhỏ nhỏ gầy gầy cực kỳ giống diện thủ. Có một gương mặt tuấn tú như vậy, không chịu theo đuổi một nữ tử quyền quý, thật sự đáng tiếc.
Ánh mắt Uyển Nhi phát sinh biến hóa, Địch Quang Tự có thể lý giải. Dù sao tuổi tác của Thượng Quan đại nhân đã gần đến ba mươi, vẫn luôn chưa hứa hẹn hôn nhân, nhìn thấy một lang quân tuấn tiếu như vậy, có chút kinh diễm cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng điện hạ cũng như vậy, Địch Quang Tự đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.
“Điện hạ nhận thức Bùi Hoài Thanh?” Địch Quang Tự nhịn không được hỏi.
Thái Bình cùng Uyển Nhi hiểu ý cười, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Bổn cung đã chọn được chiêm sự.”
“Thần cũng đã chọn được.”
Hai người cùng nhau nhìn về phía Bùi Hoài Thanh, chỉ nghe Thái Bình nói: “Bùi Hoài Thanh lưu lại, các đại nhân khác có thể theo Địch đại nhân lui ra trước, đêm nay bổn cung sẽ ngẫm lại thật kỹ, chắc chắn sẽ an bài nhiệm vụ tốt cho chư vị.”
Địch Quang Tự có chút không thể tin được những gì mình nghe thấy, “Điện hạ muốn…… toàn bộ?”
“Cho dù là Địch công đề cử, hay là Địch đại nhân đề cử, bổn cung đều sẽ dùng.” Thái Bình vô cùng chân thành nói, “Địch đại nhân vất vả, một công này, bổn cung nhớ kỹ.”
Địch Quang Tự thụ sủng nhược kinh, “Có thể giúp đỡ điện hạ, là bổn phận của thần.”
“Người tận trung với bổn cung, bổn cung đều sẽ ghi nhớ, ngày sau chắc chắn có trọng thưởng.” Tuy Thái Bình nói với Địch Quang Tự, lại cũng là nói với những người khác, “Nếu một lòng lại có hai chủ, dao động không ngừng, ngày sau là phúc hay họa, phải xem số mệnh của mỗi người.”
Địch Quang Tự nhất bái với Thái Bình, “Thần cáo lui trước.”
Lúc Địch Quang Tự mang chín người khác rời khỏi chính điện, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái. Điện hạ lựa chọn Bùi Hoài Thanh, chỉ sợ không chỉ bởi vì phụ thân đề cử, còn bởi vì người này trời sinh thật sự tuấn tiếu. Đừng nói nữ tử nhìn thấy vui vẻ, nam nhi nhìn đến cũng có vài phần hâm mộ.
Thượng Quan đại nhân xưa nay tâm tính cao ngạo, người có thể lọt vào mắt nàng, ngày nào đó nhất định có thể một bước lên mây, tiền đồ không thể hạn lượng.
“Bùi Hoài Thanh.”
Thái Bình thong thả ung dung đọc cái tên này, chắp tay yên lặng nhìn thiếu niên, “Ngươi biết tội không?”
Bùi Hoài Thanh nghiêm nghị nói: “Thần không biết đã phạm phải tội gì.” Không biết là bởi vì còn niên thiếu, hay là người này sinh ra đã có giọng nói như vậy, nhẹ nhàng mềm mỏng, thiếu đi ba phần nam tính.
Uyển Nhi nhịn cười, phất tay ra hiệu các cung nhân trong chính điện đều lui ra.
Trong chính điện chỉ còn lại ba người bọn họ, ban đầu Bùi Hoài Thanh còn không khẩn trương đến vậy, hiện tại nhịp tim bắt đầu nhanh hơn.
“Tội khi quân, sẽ phải tru chín tộc.” Thái Bình cố ý uy hiếp.
Bùi Hoài Thanh đã ra đủ mồ hôi lạnh, vẫn còn giả vờ trấn định, “Thần…… không hiểu điện ý của hạ.”
“Bùi cô nương không cần tiếp tục che dấu.” Một câu của Uyển Nhi, làm Bùi Hoài Thanh kinh ngạc vô cùng, giương mắt nhìn về phía Uyển Nhi.
Rõ ràng mấy năm nay nàng che dấu vô cùng thuận lợi!
Uyển Nhi khẽ cười, “Tuy ta không biết ngươi làm như thế nào qua được việc xét duyệt hộ tịch, nhưng nếu điện hạ đã chọn ngươi làm chiêm sự, cũng hy vọng ngươi có thể thẳng thắn thành khẩn một chút.”
Bùi Hoài Thanh hơi hơi hé miệng, nhìn về phía Thái Bình. Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên quỳ xuống với Thái Bình, “Thần tự biết là tử tội, kính xin điện hạ cho thần thêm mấy năm, đợi thần rửa tội cho người nhà xong, thần nhất định sẽ dâng đầu lên cho người……”
“Nếu bổn cung muốn trị tội ngươi, sẽ không chọn ngươi làm chiêm sự.” Thái Bình ngắt lời nàng, duỗi tay đỡ nàng lên, “Ngươi có thể có năng lực này, nữ giả nam lẫn vào triều đình, đã thấy có đủ bản lĩnh. Nếu bổn cung giúp ngươi rửa tội, ngươi có nguyện giúp bổn cung thực hiện một thời đại thịnh thế?”
Bùi Hoài Thanh giật mình ngây ngốc, nhất thời không thể phục hồi tinh thần lại.
Uyển Nhi nhắc nhở: “Điện hạ đang hỏi ngươi đó.”
“Thần…… Thần……” Bùi Hoài Thanh nhìn nhìn Uyển Nhi, lại nhìn nhìn Thái Bình, “Điện hạ thật sự nguyện ý giúp thần rửa tội?”
Thái Bình hơi dùng sức, kéo nàng đứng dậy, nghiêm mặt nói: “Bổn cung được vạn dân cung phụng, được hưởng vinh dự của công chúa, tự nhiên nên dốc sức vì dân.” Vừa nói, Thái Bình ra hiệu cho Bùi Hoài Thanh ngồi vào ghế, “Bùi chiêm sự, mời ngồi, chậm rãi nói chuyện với bổn cung.”
Hốc mắt Bùi Hoài Thanh đỏ lên, ai cũng nói điện hạ nhân đức, hôm nay gặp được, khí độ thanh chính trên người điện hạ, thật sự động lòng người.
Thái Bình cùng Uyển Nhi cũng ngồi vào chỗ, công chúa liền thích lôi kéo Thượng Quan đại nhân ngồi ở chủ tọa, người trong phủ đã thấy nhiều không còn ngạc nhiên, nhưng đối với Bùi Hoài Thanh mà nói, đây chính là tội lớn đi quá giới hạn.
Thái Bình biết nàng ta đang kinh ngạc chuyện gì, bình tĩnh nói: “Quen đi là được, bổn cung từ nhỏ đã thân thiết với Uyển Nhi, liền thích nàng ấy ngồi ở bên cạnh.”
Công chúa đã nói như vậy, Bùi Hoài Thanh nào dám lại so đo chuyện đi quá giới hạn.
“Nói đi.” Thái Bình lén lút câu lấy ngón út của Uyển Nhi bên dưới kỷ án.
Mới đầu Uyển Nhi không muốn cùng Thái Bình hồ nháo, nhưng nàng càng trốn, Thái Bình liền càng hăng hái, dứt khoát, Uyển Nhi chủ động nắm chặt tay Thái Bình, lúc này mới làm công chúa ngưng trêu chọc.
Thái Bình đắc ý nắm tay Uyển Nhi, hai người ngồi đoan chính bên kỷ án, bởi vì tay áo dài, kỷ án chủ tọa vốn dĩ cũng to hơn kỷ án cho khách, cho nên từ chỗ Bùi Hoài Thanh nhìn đến, cũng không có gì không ổn.
Bùi Hoài Thanh bắt đầu nói đến chuyện xưa của nàng, “Chúng thần vốn là gia đình quan nhỏ ở Lĩnh Nam……”
Thái Bình cùng Uyển Nhi nhớ rõ thời điểm tháng Hai ở đời trước, có người sẽ mật cáo Lĩnh Nam có người mưu phản. Võ Hoàng sẽ cử Vạn Quốc Tuấn đảm nhiệm ngự sử giám sát, đến Lĩnh Nam âm thầm điều tra, vì muốn lập công, Vạn Quốc Tuấn giết oan trăm người, nói nơi này xác thật có tâm tạo phản, đổi lấy phong thưởng của triều đình. Sau đó, Võ Hoàng lại phái ngự sử giám sát khác đến Lĩnh Nam, bọn họ nhìn thấy Vạn Quốc Tuấn bởi vì giết oan lập được công, liền một mực noi theo, trong khoảng thời gian ngắn, ngàn người chết oan, lưu lại vô số án oan.
Việc này Thái Bình cùng Uyển Nhi cho rằng chưa phát sinh, lại không nghĩ rằng đời này đã xảy ra trước. Chỉ là Võ Hoàng không phái Vạn Quốc Tuấn đi, mà là phái Lai Tuấn Thần. Khi Uyển Nhi biết việc này, cho rằng Lai Tuấn Thần lại được Võ Hoàng phái đi giết người, khi đó công chúa đang thực hiện kế che trời vượt biển, tâm tư của nàng đều đặt ở trên người Thái Bình, mỗi ngày nghĩ đến nhiều nhất đều là nên giúp công chúa giảng hòa như thế nào, giúp công chúa thuận lợi giấu diếm Võ Hoàng, bình an “sinh” đứa bé kia ra.
“A gia của ta không tạo phản, hắn chỉ nói lời thật lòng giúp đỡ lưu dân, bọn họ đều không có ý tạo phản!” Bùi Hoài Thanh nói đến chỗ kích động, không khỏi đứng dậy dập đầu thật mạnh với Thái Bình, “Dân nữ khấu thỉnh điện hạ tra rõ án này, cho những người uổng mạng ở Lĩnh Nam một công đạo!”
Thái Bình nghe được thổn thức, một năm này nàng bận ứng phó với Võ Hoàng, thay mận đổi đào sinh nữ nhi, lực chú ý đều đặt ở Phòng Châu cùng cựu thần Lý Đường, thế nhưng lại xem nhẹ thế cục bên ngoài Thần Đô đã biến hóa.
Uyển Nhi nghi hoặc hỏi: “Với hiểu biết của ta về Lai Tuấn Thần, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một người sống.”
Bùi Hoài Thanh gật đầu thật mạnh, “Phải, huynh trưởng vì bảo hộ ta, bị kẻ khác tàn sát trong núi Lĩnh Nam. Ta rơi vào sơn cốc, bọn họ cho rằng ta đã chết, mới không tiếp tục đuổi bắt ta. Sau đó…… ta lăn lộn tới ngoại ô Thần Đô, may mắn gặp được Địch công…… Địch công nghe được việc này, liền đặt tên cho ta là Bùi Hoài Thanh, nghĩ cách đặt mua hộ tịch mới cho ta, để ta ở châu huyện đảm nhiệm Công Bộ.” Khi nàng nói đến Địch Nhân Kiệt, không thể nghi ngờ là cảm động đến rơi nước mắt, “Hắn nói, ta phải làm việc thật tốt, chỉ có đạt được chiến tích, mới có cơ hội hướng đến trung tâm, chỉ có vào trung tâm, mới có cơ hội lật lại bản án Lĩnh Nam.”
Thì ra, Địch công đề cử nàng ta đến Hộ Bộ, còn có một tầng ý nghĩa sâu xa như vậy. Mượn tay Địch Quang Tự, đề cử nàng ta đến phủ công chúa, tự nhiên cũng là bút tích của Địch công.
Thái Bình xác thật cũng cần có công tích này, nhưng kể từ đó, mọi người chỉ biết hướng đầu mâu về phía Võ Hoàng.
Uyển Nhi nắm tay Thái Bình thật chặt, nghiêm túc nói: “Bá tánh Lĩnh Nam có tội gì, người có thể giải oan cho bọn họ cũng chỉ có điện hạ.”
“Địch công đánh bàn tính này cũng thật là tài.” Thái Bình không khỏi bật cười.
Bùi Hoài Thanh vội vàng nói: “Xin điện hạ không nên trách tội Địch công!” Nói xong, nặng nề dập đầu ba cái với Thái Bình.
Thái Bình nghiêm mặt nói: “Bùi Hoài Thanh, phủ công chúa của bổn cung không thu nhận kẻ ngốc, nếu ngươi dập đầu hỏng rồi, có thể không làm được chiêm sự của bổn cung nữa.”
Bùi Hoài Thanh nghe ra Thái Bình bóng gió, kích động nói: “Điện hạ!” Nàng bỗng nhiên nghẹn ngào, câu “cảm ơn người” phía sau lại khàn khàn không nói nên lời.
Thái Bình nhìn về phía Uyển Nhi, “Nếu không thu thập Lai Tuấn Thần, chỉ sợ còn có nhiều người chết oan trong tay hắn.”
Uyển Nhi gật đầu, “Việc lần này, vừa lúc là một cơ hội.”
Không chỉ là cơ hội tốt thu thập Lai Tuấn Thần, càng là cơ hội tốt để Thái Bình đặt chân vào Hình Bộ.
Ác quan thủ hạ của Võ Hoàng rất đông, đám cựu thần Lý Đường đã sớm có phê bình kín đáo, nếu muốn để hiền sĩ thiên hạ cúi đầu xưng thần, biện pháp tốt nhất đó là tiêu trừ nịnh thần, thanh lọc triều đình, lưu lại một triều đình chỉ còn quân tử.
Võ Hoàng kỳ thật đã muốn giết ác quan, lại không thể quang minh chính đại tự mình động thủ, nếu không sẽ bị gán cái danh qua cầu rút ván, mặc dù là hiền sĩ, thấy Võ Hoàng đối đãi ác quan như vậy, lòng cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ với nàng.
Với hiểu biết của Uyển Nhi về Võ Hoàng, nếu Thái Bình ra tay ngay lúc này, cũng coi như đã giúp Võ Hoàng giải quyết một phiền muộn.
Điện hạ của nàng cũng cần một án lớn như vậy, để nàng ấy khẳng định mình ở trên triều đình một cách hoàn chỉnh.
Mặc dù đầu mâu hướng về phía Võ Hoàng, nàng tin Võ Hoàng sẽ giống như đời trước, ra vẻ ác quan hoành hành lừa gạt quân vương, liền có thể qua loa lấy lệ cho qua.
“Để bổn cung ngẫm lại thật kỹ, nên lấy cớ gì, để mẫu hoàng hạ chỉ tra rõ.” Thái Bình suy nghĩ sâu xa.
Bùi Hoài Thanh góp lời: “Thần có thể làm người đòi rửa oan!”
“Ngươi không thể!” Thái Bình lập tức bác bỏ góp ý của nàng ta, “Ngươi thật vất vả mới lẫn vào triều đình, không thể chỉ làm một việc này, sau này bổn cung còn có rất nhiều chuyện cần ngươi hỗ trợ, án Lĩnh Nam bổn cung tuyệt đối không thể làm ngươi có việc, càng không thể bại lộ thân phận của ngươi.”
Bùi Hoài Thanh không nghĩ tới điện hạ thế nhưng sẽ coi trọng mạng nàng như thế, khàn giọng khẽ gọi, “Điện hạ……”
“Nữ tử một đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, chuyện nam nhi có thể làm, nữ tử cũng có thể làm!” Ngữ khí của Thái Bình nhiệt liệt, “Bùi Hoài Thanh, bá tánh Lĩnh Nam cần ngươi rửa tội, nhưng bá tánh ở địa phương khác của Đại Chu cũng có oan tình, ngươi giúp hay không giúp?”
Chưa bao giờ có người hỏi nàng như vậy, nhưng những lời này của điện hạ thật sự nóng rực, như là một cây sắt đỏ hung hăng đánh vào trái tim, nóng đến mức nàng nhịn không được phát run.
“Giúp!”
Bùi Hoài Thanh không phải đang trả lời điện hạ, nàng đang hứa hẹn với điện hạ.
Thái Bình vừa lòng mà cười, “Nhớ một chữ hôm nay ngươi đã nói, bổn cung rửa mắt mong chờ.”