Địch Nhân Kiệt chưa đi đến gần, việc này đã truyền đến tai Võ Hoàng. Võ Hoàng cười khẽ, “Nha đầu này, đều muốn đặt chủ ý lên người Địch công.”
Hôm nay vừa lúc Uyển Nhi đang trực, nghe thấy lời này của Võ Hoàng, không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì Thái Bình một phen.
Võ Hoàng ngược lại cũng không có để trong lòng, cho dù Thái Bình có ý tứ kia, Địch công là người hiểu chuyện, cũng sẽ không theo Thái Bình hồ nháo. Mấy ngày nay uy vọng của Thái Bình đang dần tăng lên, đắc ý vênh váo cũng là chuyện thường tình. Võ Hoàng đặt bút son xuống, nhìn về phía Uyển Nhi, “Ngày mai ngươi đến phủ công chúa một chuyến, nói là ý của trẫm, muốn Thái Bình đến chùa Bạch Mã nghe thiền sư giảng kinh.”
Uyển Nhi cúi đầu, “Vâng.”
Bùi thị bước nhanh từ ngoài cửa điện vào, “Bệ hạ, Địch công tới.”
“Tới vừa lúc!” Võ Hoàng đứng dậy, đích thân nghênh đón Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt thụ sủng nhược kinh, quỳ xuống hành lễ ở ngoài điện, “Bệ hạ, đây là muốn lấy mạng lão thần rồi.”
“Thái Bình còn có thể ra kinh mười dặm nghênh đón ngươi, trẫm ra ngoài điện nghênh đón Địch công thì có tính là gì đâu?” Trong lời nói của Võ Hoàng có ẩn ý, nàng biết Địch Nhân Kiệt nghe hiểu được.
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc túc nói: “Thần sợ hãi.”
“Thái Bình xưa nay kính trọng ngươi, nghênh đón ngươi cũng là chuyện thường tình.” Võ Hoàng chắp tay liếc nhìn Địch Nhân Kiệt quỳ gối trước mặt, khí thế này vô cớ làm người khác cảm thấy uy áp, “Năm đó án Việt Vương, trẫm đày ngươi đến nơi khác, chỉ là vì bảo vệ ngươi, mong rằng Địch công không oán trách trẫm.”
Địch Nhân Kiệt dập đầu, cảm kích nói: “Bệ hạ ân sủng, thần khắc sâu trong tim.”
“Đứng lên đi.” Võ Hoàng tự tay nâng Địch Nhân Kiệt dậy, đây là tôn kính mà nàng dành cho thần tử.
Địch Nhân Kiệt không thể không thừa nhận, giờ này ngày này Võ Hoàng thể hiện ân uy, so với Thiên Hậu năm đó còn làm lòng người sinh ra sợ hãi. Hắn cung kính đứng dậy, Võ Hoàng lại không có ý buông tay.
Nàng nắm cổ tay Địch Nhân Kiệt, dắt Địch Nhân Kiệt cùng nhau bước vào Vạn Tượng Thần Cung, vừa đi, vừa nói: “Đại Chu đang chờ đợi thịnh thế, cần nhất là những lương thần như Địch công, Địch công có người nào muốn tiến cử cho trẫm không?”
Địch Nhân Kiệt cẩn thận nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp: “Thần mới về Thần Đô, không biết rõ thế cục trong triều, cũng không biết bệ hạ cần văn thần, hay là cần võ tướng.”
Võ Hoàng cuối cùng cũng buông lỏng cổ tay Địch Nhân Kiệt, đôi tay thả lỏng phía sau, cười hỏi: “Ngươi cũng trả lời Thái Bình như thế sao?”
Địch Nhân Kiệt lắc đầu, “Điện hạ vẫn chưa hỏi thần những việc này.”
Võ Hoàng lặng im một lát.
Địch Nhân Kiệt biết Võ Hoàng muốn nghe cái gì, tiếp tục nói: “Án của Việt Vương Lý Trinh, liên lụy rất rộng, điện hạ nói nàng ấy đích thân nghênh đón lão thần, chỉ vì thay mặt bệ hạ cảm tạ lão thần, năm đó đã cứu không ít bá tánh ở Dự Châu.”
Võ Hoàng cười to ra tiếng, “Vì nói cái này sao?”
Địch Nhân Kiệt bằng phẳng đón nhận ánh mắt của Võ Hoàng, trả lời một cách chắc chắn: “Xác thật chỉ nói cái này.”
Võ Hoàng ý vị sâu xa mà cười cười, xem ra, là do nàng ngồi trên long ỷ đã lâu, tâm tư ngờ vực càng ngày càng dày đặc, thì ra nha đầu Thái Bình muốn giúp nàng hoà giải.
“Thái Bình mới nhậm chức Xuân Quan thượng thư, có một ít chuyện chờ nàng tự tay làm, trẫm cho rằng nha đầu này sẽ đòi hỏi người từ Địch công, muốn lười biếng đẩy công vụ cho cấp dưới làm.” Võ Hoàng nhàn nhạt nói.
“Điện hạ thông tuệ, hẳn sẽ không lười biếng.” Địch Nhân Kiệt cúi đầu phụ họa một câu.
Võ Hoàng nghe Địch Nhân Kiệt nói, cười như không cười mà đáp: “Nàng kiêu căng từ nhỏ, lời này lại không nhất định như vậy.” Cuối cùng lại quay lời nói trở về, Võ Hoàng nhanh chóng xoay sang đề tài khác, “Địch công đường xa mà đến, trẫm nên cùng Địch công đón gió tẩy trần.” Nói xong, Võ Hoàng đưa một ánh mắt cho Uyển Nhi, “Truyền thiện, trẫm muốn cùng Địch công dùng ngọ thiện.”
“Vâng.” Uyển Nhi đáp lời, cười nói, “Bệ hạ thường xuyên nhắc đến Địch công, còn đặc biệt chuẩn bị một bình hoàng tửu mà Địch công thích, để chờ Địch công trở về cùng uống.”
Trong lòng Võ Hoàng mừng thầm, Uyển Nhi xác thật là người có thể làm việc, thời điểm mấu chốt bổ sung một câu này, như vậy trong lòng Địch Nhân Kiệt sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Lắm miệng.” Võ Hoàng ra vẻ không vui.
Uyển Nhi nhất bái, “Thần biết tội.” Nói xong, nàng liền cúi đầu rời khỏi điện, thở phào nhẹ nhõm.
May mắn điện hạ không có nói chuyện khác, nếu không những lời này để Địch công bẩm báo với Võ Hoàng, đó chính là đại họa. Ngày mai nàng phụng chỉ cùng Thái Bình đến chùa Bạch Mã nghe kinh, nàng nhất định phải nhắc nhở Thái Bình một chút, chớ có hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ đến đây, trái tim đang treo lên của Uyển Nhi cuối cùng cũng buông một chút, đi truyền thiện.
Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhi thay váy sam, mang theo Hồng Nhụy ngồi xe ngựa đi đến phủ công chúa.
Thái Bình mới vừa uống hàn dược, lúc này bụng nhỏ lạnh lẽo, đang ôm bình giữ ấm. Nghe thấy Uyển Nhi tới, liền đưa ánh mắt cho Xuân Hạ, “Còn thất thần?”
Xuân Hạ hiểu ý cười cười, mang theo tươi cười ra ngoài điện đón chào, “Thượng Quan đại nhân.”
“Hôm nay ta phụng chỉ đến đây, bệ hạ mệnh điện hạ đến chùa Bạch Mã nghe kinh.” Uyển Nhi đi vào liền nói rõ ý định, nàng nhanh chóng phát hiện sắc mặt Thái Bình trắng bệch, bước nhanh đến gần Thái Bình, lo lắng hỏi: “Hôm nay điện hạ làm sao vậy?”
“Bang!”
Xuân Hạ thề, nàng đã đóng cửa rất nhẹ, vậy mà còn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Uyển Nhi từng ở trong phủ công chúa chiếu cố điện hạ sinh hoạt nửa năm, cung nhân trong phủ công chúa đã sớm quen nàng cùng công chúa đơn độc ở chung, công chúa thể hàn sợ lạnh, ngày thường Uyển Nhi không ở đây, điện hạ cũng thường xuyên sai người đóng cửa cho bớt lạnh.
Thái Bình vỗ vỗ nệm giường bên cạnh, dịu dàng nói: “Bệnh cũ, Uyển Nhi đừng lo lắng, đợi một lát ấm lên là tốt rồi.”
Uyển Nhi ngồi xuống, đau lòng phủ tay lên bụng nhỏ của Thái Bình, “Điện hạ vẫn nên ngưng dùng thuốc này đi.”
“Không ngưng được.” Thái Bình nhíu mày, nghiêm túc nói, “A nương nhìn chằm chằm vào bụng ta, ta cũng chưa nghĩ ra hậu chiêu, cũng không thể nhiều thêm một chuyện phiền lòng vào ngay lúc này.”
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, một năm rưỡi này, nguyệt sự của Thái Bình hỗn loạn, bụng lạnh như sương, mỗi lần nàng nhìn thấy sắc mặt Thái Bình trắng bệch, liền đau lòng vô cùng.
“A nương muốn nàng bồi ta đến chùa Bạch Mã nghe kinh, chính là đã biết chuyện ta đích thân nghênh đón Địch công?” Thái Bình đột nhiên hỏi.
Uyển Nhi gật đầu, “Ừm.”
Thái Bình cười cười, “Quả nhiên là a nương, tin tức nắm được còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”
“Lần sau điện hạ không cần mạo hiểm như vậy.” Uyển Nhi nghĩ đến mấy lời hôm qua Võ Hoàng thử Địch công, nàng liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.” Thái Bình nắm lấy tay nàng, nắm đến gắt gao, “A nương chỉ muốn ta nghe kinh, không phạt cấm đoán, đủ để thấy một trận chiến này là ta thắng rồi.”
Uyển Nhi bối rối nhìn nàng.
“Ít nhất Địch công thiên vị ta.” Lần đánh cuộc này, xem như Thái Bình được lợi lớn, “Ta nói với Địch công, ta muốn bảo hộ giang sơn do phụ hoàng truyền lại.”
Uyển Nhi nghe được liền hít vào một ngụm khí lạnh, “Điện hạ thế mà……” Giờ này khắc này, nàng cuối cùng đã bừng tỉnh, hôm qua Địch công bảo vệ điện hạ ở trước mặt Võ Hoàng.
“Khó nhất chính là một bước này.” Thái Bình gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Uyển Nhi, đắc ý cười nói, “Uyển Nhi, ta thắng a nương một ván.”
Uyển Nhi cho rằng hôm qua đã đủ nguy hiểm, hôm nay nghe Thái Bình nói xong lời này, nàng càng cảm thấy nghĩ mà sợ.
“Về sau điện hạ còn muốn làm càn, có thể báo trước cho thần một tiếng hay không?”
“Ta không muốn làm liên lụy đến nàng.”
Thái Bình nói chính là sự thật, “Chuyện hôm qua, nàng không biết, nàng mới được an toàn.”
“Điện hạ!” Uyển Nhi giận dữ, “Nếu nàng có việc, nàng cho rằng ta có thể sống một mình?!”
Thái Bình cười nói: “A nương cho dù có biết, cũng sẽ không muốn lấy mạng của ta.” Triều đình hiện giờ, Võ Hoàng không thể thiếu được Thái Bình. Thiên Tử muốn không chế và cân bằng, đề bạt một số người, liền phải giáng chức một số người, khi thế lực của những người được đề bạt lớn lên, liền phải dùng thủ đoạn gạt bỏ một ít, lại đề bạt những người đã bị giáng chức trước đó.
Lý thị cùng Võ thị, thiếu một bên đều không được. Đạo lý này không đơn thuần chỉ có Võ Hoàng rõ ràng, ngay cả Võ Thừa Tự cũng rành mạch. Cho nên, nếu không phải tội lớn không thể không giết, Võ Hoàng sẽ không muốn lấy mạng Thái Bình, cũng sẽ không muốn lấy mạng Võ Thừa Tự.
Hôm qua Thái Bình nói những lời đó với Địch Nhân Kiệt, nàng cũng đã suy nghĩ cả ngàn lần, nàng đánh cuộc chính là thiên hạ trong lòng Địch Nhân Kiệt, quân vương là nhất, hay bá tánh mới là nhất?
Hôm nay xem ra, Địch Nhân Kiệt lựa chọn vế sau.
Uyển Nhi cũng hiểu đạo lý trong lời của Thái Bình, chỉ là, nàng không muốn thấy điện hạ bị biến thành tù nhân dưới thấp, “Ta chỉ là sợ hãi……” Lời này nàng còn chưa nói xong, liền bị Thái Bình nắm lấy cằm.
Thái Bình nhẹ nhàng dùng sức, làm Uyển Nhi nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ.”
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Không cho phép một mình lao vào nguy hiểm.”
Đáy mắt Thái Bình tích tụ tình nồng mật ý, dịu dàng đáp: “Vâng, Thượng Quan đại nhân.”
Khoé miệng Uyển Nhi hơi hơi cong lên, “Điện hạ đừng hồ nháo, thần đang nghiêm túc!”
Thái Bình tựa lên trán Uyển Nhi, “Bổn cung cũng nghiêm túc mà.” Nghiêm túc yêu thương nàng, sủng ái nàng, bảo vệ nàng.
Uyển Nhi thuận thế ôm chặt Thái Bình, ngực dán lên ngực Thái Bình, một trái tim thình thịch nhảy lên, một nửa bởi vì nghĩ mà sợ, một nửa bởi vì nhớ nàng ấy. Tuy là Võ Hoàng đặc biệt cho phép nàng mỗi tháng có thể có mấy ngày về nhà làm bạn với mẫu thân Trịnh thị, nhưng nàng cũng không thể mỗi tháng đều mượn cơ hội chạy đến phủ công chúa, truyền tới tai Võ Hoàng, đó lại là một tầng ý tứ khác.
“Có ngốc hay không.” Uyển Nhi khẽ cáu.
Thái Bình nghiêng nghiêng người đến trước, đáy mắt dâng tràn tình ý đã sớm làm lộ rõ ý đồ của nàng ra ngoài ánh sáng, “Nhìn nàng lo lắng cho ta như vậy, lòng ta cao hứng.” Hơi thở của nàng gần trong gang tấc, còn nóng hơn so với vừa nãy.
Uyển Nhi rụt rụt về sau, nhỏ giọng nhắc nhở, “Cửa điện chỉ mới khép hờ.”
“Ta biết.” Thái Bình dùng tay ôm lấy gáy nàng, thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, “Uyển Nhi không nhớ ta sao?”
Uyển Nhi bị nàng chọc phá tâm tư, khẩu thị tâm phi trả lời, “Không nhớ.”
“À, vậy……” Môi Thái Bình đã cách môi Uyển Nhi cực gần, hôn vẫn chưa hôn, “Bổn cung sẽ làm cho nàng biết, nàng rốt cuộc có nhớ hay là không……” Môi Thái Bình như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi Uyển Nhi, đã châm lên ngọn lửa trong tim Uyển Nhi, nháy mắt thiêu nóng cả trái tim nàng.
Uyển Nhi bị nàng hôn mấy cái, trong lòng vừa nóng vừa ngứa, vội vàng đẩy đẩy bả vai Thái Bình, “Còn phải đến chùa Bạch Mã……”
“Làm chính sự trước đã!” Thái Bình nhanh chóng phủ định lời nàng, áp nàng xuống giường, ngón tay thực mau đã kéo mở dây lưng váy của nàng.
Uyển Nhi vừa thẹn vừa hoảng, đè tay Thái Bình lại, “Cửa điện!”
Thái Bình khẽ cười, giương giọng nói: “Xuân Hạ, bổn cung muốn nghỉ ngơi một lát, ai tới cũng để chờ, đừng quấy rầy mộng đẹp của bổn cung!”
“Vâng.” Xuân Hạ nhịn cười đáp lời, ánh mắt liếc nhìn Hồng Nhụy một cái.
Gương mặt Hồng Nhụy thoáng chốc nóng lên, ngày thường mặc kệ nàng có ngốc nghếch như thế nào, đụng đến chuyện của đại nhân cùng điện hạ, lại luôn phản ứng thật sự mau.
Uyển Nhi nghe ra trong giọng của Xuân Hạ có ý cười, nàng khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng đấm một cái lên bả vai Thái Bình, “Điện hạ không phải không thoải mái sao?”
Thái Bình cười nói: “Uyển Nhi đến, bổn cung có bệnh đau gì cũng đều khoẻ lại.”
Hai má Uyển Nhi nóng như lửa đốt, lúc môi Thái Bình lại một lần nữa hôn lên môi nàng, những nhớ nhung hóa thành dung nham tan chảy, thoáng chốc muốn thiêu rụi cả hai.
Với Uyển Nhi mà nói, Thái Bình giống như rượu ủ lâu năm, chỉ mới nếm một ngụm, liền có thể làm xương cốt nàng mềm nhũn, những cái gọi là thanh lãnh khắc chế ngày thường, toàn bộ đều bị vứt đi sạch sẽ.
Cái hôn này, gần như muốn ngạt thở.
Thật vất vả tách ra một lát, hai người chỉ kịp ngắn ngủi hít thở hai lần, Uyển Nhi liền điên cuồng hôn đáp trả, lôi kéo Thái Bình cùng nhau rơi vào biển tình cực lạc.
_____
Chú giải
Sơ thắng: thắng lợi ban đầu