“Thần khấu kiến bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Võ Hoàng nhìn thấy Thái Bình khí phách dâng cao, đáy mắt tràn đầy hãnh diện, bàn tay nàng vung lên, “Bình thân.”
“Tạ bệ hạ!” Thái Bình đứng dậy, cung kính nhất bái với Võ Hoàng, “Thần có chuyện quan trọng khởi bẩm!”
Trong lòng chúng thần nháy mắt căng thẳng, không biết công chúa quay về triều sớm rốt cuộc là vì chuyện gì.
Võ Hoàng cũng lo lắng Thái Bình gây ra chuyện lớn gì, trầm giọng nói: “Thái Bình mới vừa trở về, vẫn nên nghỉ ngơi một ngày trước, rồi lại tấu chuyện quan trọng.”
“Bệ hạ, việc này không thể trì hoãn!” Thái Bình quyết tâm muốn hoàn thành việc này, khi nói chuyện, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên người Lai Tuấn Thần.
Võ Hoàng hiểu rõ, biết Thái Bình muốn làm khó dễ Lai Tuấn Thần.
Uyển Nhi đứng ở bên cạnh Võ Hoàng, nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ có chừng mực.” Thanh âm rất nhỏ, chỉ có một mình Võ Hoàng có thể nghe thấy.
Hôm qua Uyển Nhi nghỉ hưu mộc, nhất định đã gặp qua Thái Bình. Tâm tư của Võ Hoàng chuyển động rất nhanh, Uyển Nhi từ trước đến nay ổn trọng, nàng cũng đi theo Thái Bình hành sự, có lẽ sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Chúng thần nhìn thấy Thái Bình nhìn Lai Tuấn Thần, đã đoán được không ít. Án Lĩnh Nam bắt đầu từ Lai Tuấn Thần, công chúa trở về sớm liền làm khó dễ Lai Tuấn Thần, chúng thần đã sớm ngóng trông Lai Tuấn Thần bị thu thập, hôm nay đơn giản là người xem kịch, nhìn xem công chúa sẽ thu thập hắn như thế nào. Thậm chí, còn có bộ phận cựu thần Lý Đường ngo ngoe rục rịch, chờ đợi việc này dính dáng đến Võ Hoàng, mượn cơ hội tấu xin Võ Hoàng sớm lập Thái Tử, làm lòng người an tâm.
“Nhất định phải là hôm nay?” Võ Hoàng trầm giọng hỏi lại.
Thái Bình ngoái đầu nhìn lại, bằng phẳng đối diện con ngươi của Võ Hoàng, “Đúng vậy!”
“Nói đi, có chuyện gì khởi bẩm?” Trên mặt Võ Hoàng đã mất đi nửa điểm ý cười, sát khí đột nhiên sinh ra.
Thái Bình nghiêm nghị nói: “Án Lĩnh Nam đã kết án, quan viên không làm tròn trách nhiệm, lạm sát người vô tội, đều đã chịu phạt.”
Nghe thấy công chúa nói như vậy, thần kinh căng chặt của Lai Tuấn Thần cuối cùng cũng lơi lỏng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hắn làm đao của Võ Hoàng, công chúa làm cái gì cũng phải nhớ tới Võ Hoàng, tuyệt đối không dám trút bản án Lĩnh Nam lên người hắn.
“Nhưng, khi thần thẩm duyệt bản án này, lại phát hiện ra một án khác.” Thanh âm của Thái Bình chợt nhấc lên, “Lai Tuấn Thần làm giàu túi tiền riêng, lừa trên gạt dưới, thu nhận hối lộ, tội ác tày trời! Thần thỉnh bệ hạ nghiêm khắc tra này án, chỉnh đốn triều cương!”
Lai Tuấn Thần không nghĩ tới công chúa vậy mà sẽ lấy việc này làm khó dễ, không đợi Võ Hoàng mở miệng, liền quỳ rạp xuống đất, gấp giọng nói: “Bệ hạ, thần oan uổng!”
“Ngươi oan uổng?” Thái Bình cười lạnh, “Nhà ngươi làm sao có được số vàng bạc đó, với bổng lộc của ngươi, cho ngươi trăm năm cũng không tiết kiệm được nhiều như vậy!”
Lai Tuấn Thần tức giận nói: “Thần chưa bị định tội, công chúa đã phái người kiểm tra nhà thần, đây là vu oan! Nhất định là công chúa……”
“Ngươi muốn nói, số vàng bạc đó là do bổn cung cưỡng ép nhét vào phủ của ngươi?” Thái Bình ngắt lời Lai Tuấn Thần, phá lên cười, “Vậy số sổ sách kia cũng là bổn cung bịa chuyện cho ngươi?” Khi nói chuyện, Thái Bình lấy sổ sách từ trong ngực ra, hai tay dâng lên, “Trong sổ sách này mỗi một khoản thu vào đều có thuyết minh, phía dưới quan viên đều đã nhận tội ký tên, mời bệ hạ ngự lãm.”
Uyển Nhi đi xuống long đài, tiếp nhận sổ sách từ trong tay Thái Bình, xoay người đi đến bên Võ Hoàng, trình cho Võ Hoàng.
Võ Hoàng tiện tay lật hai trang, sắc mặt trở nên cực kỳ xanh mét. Nàng biết Lai Tuấn Thần tham nhũng nhiều năm, lại không nghĩ rằng tham nhũng đến mức lớn như vậy, lập tức phẫn nộ quát: “Lai Tuấn Thần, ngươi thật to gan!”
“Bệ hạ! Thần đều là vì bệ hạ……”
“Câm mồm! Mấy năm nay trẫm sai người biên soạn “Thần Quỹ”, phát cho các thần tử nghiên cứu, chính là để thanh lọc triều cương! Trẫm muốn ngươi tham nhũng như thế khi nào?! Người đâu!” Võ Hoàng sẽ không cho phép Lai Tuấn Thần bóc ra chuyện gì trên điện, “Bắt Lai Tuấn Thần! Tội khi quân, tru tam tộc!”
“Bệ hạ, người không thể……” Lai Tuấn Thần còn không kịp nói chuyện, đã bị binh sĩ nhảy vào trong điện che miệng kéo xuống.
Thái Bình lạnh lùng nhìn Lai Tuấn Thần rơi đài, lời nói lại là nói cho chư vị đại thần nghe, “Quyển sổ sách này chỉ là một, trong tay bổn cung còn có chín quyển, trên đó có vài cái tên trong số chư vị ở đây.” Ánh mắt sắc bén của Thái Bình đảo qua chúng thần, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, bổn cung hy vọng các ngươi tự mình hiểu lấy, phàm là người phạm tội, đêm nay trở về viết tấu chương kể tội của mình, bệ hạ nhân hậu, chắc chắn suy xét trách phạt. Bổn cung xin khuyên các vị một câu, chớ có nghĩ đến nửa điểm may mắn, bổn cung sẽ đối chứng sổ sách so một bút một bút, người nào biết rõ có tội còn không thừa nhận, bổn cung chắc chắn phạt nặng gấp bội!”
Trong triều đình, thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Bọn họ chỉ biết công chúa làm việc phải cụ thể, lại không nghĩ rằng bản án lần này chẳng những xử lý gọn gàng, còn loại bỏ sạch sẽ các ác quan liên quan đến Lai Tuấn Thần.
Ý nghĩa của Lai Tuấn Thần với Võ Hoàng là gì, trong lòng mấy thần tử này biết rõ ràng.
Bọn họ không khỏi lén nhìn trộm Thái Bình cùng Võ Hoàng lúc này, công chúa nghiêm nghị tự nhiên, thẳng lưng, đứng đầu bách quan, đối diện với Võ Hoàng trên long ỷ.
Hai bên tóc mai của Võ Hoàng đã hoa râm, khí thế nghiêm túc lại không giảm một phân, đáy mắt dâng lên cơn giận còn sót lại.
Lần này không thể nghi ngờ điện hạ chính là nhổ răng cọp, bẻ gãy thanh đao sắc bén trong tay Võ Hoàng. Đều nói Võ Hoàng rất sủng điện hạ, nhưng qua một chuyện này, chỉ sợ giữa điện hạ cùng Võ Hoàng sẽ sinh ra kẽ hở.
Có vài cựu thần Lý đường tâm tư xoay chuyển cực nhanh, đã ngửi được mùi máu tươi từ hai người này. Trấn Quốc Công Chúa không đơn thuần chỉ là Trấn Quốc Công Chúa của Đại Chu, chỉ sợ vẫn là Trấn Quốc Công Chúa của Đại Đường.
Ngày thường những thần tử này vẫn chưa đặt Thái Bình vào danh sách người được chọn làm trữ quân, hiện giờ xem ra, công chúa đã có tư thái anh chủ, chỉ tiếc dưới gối công chúa không có hài tử, mặc dù có cũng sẽ mang họ Võ, mặc dù là người sáng giá nhất để làm trữ quân, bọn họ cũng chỉ có thể chùn bước.
Đáng tiếc.
Võ Hoàng siết chặt đầu rồng trên long ỷ, nghiêm giọng nói: “Bản án này Thái Bình làm rất tốt!” Võ Hoàng vốn định nhân cơ hội đề bạt Thái Bình, nhưng Thái Bình đã có hàm Trấn Quốc, sau đó, Võ Hoàng chỉ có thể ban thêm cho Thái Bình ước chừng vạn hộ.
Thiên hạ đã quá khổ vì ác quan, công chúa một trận chiến liền thành danh, vang danh bốn bể, trong khoảng thời gian ngắn, xem như quyền khuynh thiên hạ.
Võ Hoàng nhanh chóng lấy tội tham nhũng chém liên tiếp mười mấy tên ác quan, ngày Lai Tuấn Thần bị xử trảm, bá tánh Thần Đô đều tới vây xem, nhao nhao vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Từ đây, triều đình sáng ngời, tiểu nhân rút lui.
Võ Hoàng đề bạt vài vị tiến sĩ mới đắp vào quan chức bỏ trống, trên triều đình lấy Địch Nhân Kiệt là Tể Tướng, rất có bộ dáng quân tử khắp cả triều. Sau đó, Diêu Sùng cùng Tống Cảnh đã xong bản án ở Giang Nam quét sạch chỗ phong nguyệt, Thái Bình tiến cử hai người đến Phòng Châu làm phụ tá cho Lư Lăng Vương.
Hai người nghe nói sự tích của công chúa, lại sùng kính công chúa thêm một chút, vốn tưởng rằng công chúa sẽ không nhắc lại chuyện phụ tá, không nghĩ tới công chúa vẫn nhớ rõ lời hứa ngày đó, thậm chí còn tự mình đưa tiễn ra khỏi thành. Nói hai người này không có hối hận, vậy đều là nói dối. Hai người tới Phòng Châu, tự mình nhìn thấy Lư Lăng Vương chỉ biết hưởng sung sướng, ngày thường can gián, Lư Lăng Vương mắt điếc tai ngơ, chẳng qua chỉ mới mấy tháng, tâm hai người đều lạnh thấu.
Câu nệ nam nữ có khác, bỏ anh chủ mà đến bên người tầm thường. Hai người ngẫu nhiên đối ẩm, chỉ than thở lúc trước tầm mắt hẹp hòi, cho dù ngày nào đó Lư Lăng Vương có thể ngồi trở lại long ỷ, khát vọng của hai người bọn họ cũng khó thi triển ở dưới tay Lư Lăng Vương.
Năm gần đây, Võ Hoàng bận ổn định triều cục, biên giới tứ phía ngẫu nhiên có xâm phạm, hiện giờ triều cục đã ổn, nàng liền bắt đầu đáp lễ những nước láng giềng không an phận.
Vương Hiếu Kiệt đại phá ba vạn quân Thổ Phiên cùng Tây Đột Quyết, Hàn Thủ Trung lại phá một vạn quân Thổ Phiên. Cùng năm, Đông Đột Quyết xâm phạm biên giới, Thái Bình thỉnh chỉ cầm quân xuất chinh. Võ Hoàng lo lắng Thái Bình, liền hạ chỉ lệnh Tể Tướng Lý Chiêu Đức phụ tá Thái Bình, lệnh Vương Hiếu Kiệt cùng mười tám tướng lĩnh bảo vệ biên cương, nghênh chiến Đông Đột Quyết. Binh mã của Thái Bình còn chưa đến chiến trường, Đông Đột Quyết nhìn thấy trận thế này, liền hạ lệnh lui binh, Thái Bình bởi vậy mà lẫn được một chút quân công.
Đây vốn chính là chuyện Thái Bình đã dự kiến, chẳng qua đời trước quân công này rơi vào tay Tiết Hoài Nghĩa, đời này nàng ỷ vào biết trước, ké được phần công tích này.
Công chúa không kể công lại không kiêu ngạo, có quyền lực trong tay lại không nghĩ đến việc tư.
Mấy năm này, vì nước vì dân đến nơi đến chốn, rõ ràng thủ hạ cùng phụ tá đã trải rộng Lục Bộ, cũng không để người dâng thư xin lập trữ quân. Sau đó, Võ Hoàng mở hội thi võ, tuyển chọn tướng tài trong nước, Thái Bình vui vẻ tiếp nhận việc này, âm thầm ghi nhớ một vài cái tên võ sư không tồi, hoặc kết giao hoặc tiến cử, lén lút phát triển thế lực của mình trong quân đội.
Tháng Tám năm Duyên Tái, Võ Sùng Huấn dâng thư xin xây dựng Thiên Xu, ghi khắc công lao sự nghiệp của Võ Chu. Võ Hoàng duyệt qua, vui vẻ đồng ý. Tháng Tư năm thứ hai, Thiên Xu dựng thành, cao ngất đứng sừng sững bên cạnh cầu Thiên Tân. Từ đây, Thiên Điện Long Môn, Thần Đô có Thiên Nhai, Ứng Thiên Môn, cầu Thiên Tân, Thiên Xu, Vạn Tượng Thần Cung, Thiên Đường, bảy kiến trúc noi theo bảy ngôi sao trên trời, hiện hữu ở Thần Đô, thể hiện Võ Hoàng bất phàm.
Năm Thiên Sách Vạn Tuế, Đông Đột Quyết sau khi Hãn Quốc Khả Hãn âm thầm cử sứ thần đến xin hàng, Võ Hoàng phong thưởng năm ngàn tấm lụa gấm, ban quốc công, ngang Đại Tướng Quân cánh trái. Từ xưa dân xem lương thực là trời, từ triều Đường sơ khai, thường có nạn đói phát sinh, cho nên Võ Hoàng cực kỳ coi trọng nông nghiệp, trải qua hơn một năm nỗ lực, kho ở các châu phủ đều được tích trữ lương thực. Lãnh thổ Võ Chu cũng trong một năm này rộng lớn chưa từng có, Đại Chu ngày càng mạnh, thanh danh của Võ Hoàng lan xa, bốn phía không ai không biết.
Tháng Mười cùng năm, Lư Lăng Vương sinh đứa thứ tư, mẫu thân chỉ là cung nhân thân phận thấp kém. Thái Bình cuối cùng đã chờ được hắn ra đời, nhận được tin tức, liền thỉnh chỉ Võ Hoàng, muốn thu người này làm hài tử.
Mới đầu Võ Hoàng cho rằng Thái Bình hơn phân nửa sẽ lựa chọn Lý Trọng Tuấn, không nghĩ tới thế nhưng lại chọn một đứa nhỏ vừa mới sinh. Sau đó nàng cẩn thận nghĩ lại, đứa nhỏ này cũng rất tốt, ít nhất tự mình dưỡng dục từ nhỏ, có lẽ có thể càng thân cận hơn.
Năm Vạn Tuế Đăng Phong, đại điển tế thiên vào Mùng Một tháng Giêng, Võ Hoàng hạ lệnh trước mặt chúng thần, quá kế Lý Trọng Mậu cho Thái Bình, đổi tên là Võ Sùng Mậu.
Cử chỉ này của Võ Hoàng không thể nghi ngờ đã đánh một quyền vào lòng chúng thần, công chúa có tử, còn là huyết mạch Lý thị, tương đương cho công chúa một tư cách làm chủ Đông Cung.
Ngay khi mọi người cho rằng công chúa sẽ ám chỉ cấp dưới xin lập Hoàng Thái Nữ, Thái Bình lại vừa lòng với hiện trạng, ngoại trừ ngày thường xử trí chính vụ, tâm tư không phải đặt ở Trác Ngọc thư viện, cũng đặt ở trên người ba đứa nhỏ trong phủ công chúa.
Công chúa không để ý đến đế vị, rõ như ban ngày.
Nhóm cựu thần Lý Đường suy nghĩ vài lần, vốn dĩ nên kiên định, nhưng công chúa thật sự quá tốt, người như vậy thế mà không tranh đế vị, bọn họ ngược lại bắt đầu cảm thấy tiếc hận.
Thuật Đế Vương, đó là làm người khác không đoán được ý định thật sự của đế vương đặt ở đâu.
Thái Bình ghi nhớ lời Võ Hoàng đã dạy nàng khi còn bé, càng muốn cái gì, liền càng không biểu lộ ra. Chuyện nàng làm được càng nhiều, công trạng càng cao, đám cựu thần Lý Đường sẽ càng xem trọng nàng, đặc biệt đối lập với Lư Lăng Vương, nàng rực rỡ đủ để cho Lư Lăng Vương ảm đạm thất sắc.
Thái Bình biết nàng có tốt đến mấy, đám cựu thần Lý Đường cũng sẽ không chủ động ủng hộ lập nàng làm trữ quân, bởi vì dưới gối nàng tổng cộng có ba hài tử, hai Võ thị, một Lý thị, đám cựu thần Lý Đường đều sẽ sợ hãi công chúa sau khi thượng vị, sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho tiểu quận chúa Trường An, khiến nữ chủ thiên hạ lại kéo dài, thật sự làm giang sơn của Lý Đường vĩnh viễn trở thành thiên hạ của Võ Chu.
Thái Bình có cũng đủ kiên nhẫn, nàng chỉ cần tiếp tục phát triển thế lực của mình, chậm rãi chờ đợi một ngày thời cơ chín muồi.
_____
Chú giải
Trảm nịnh: chém nịnh thần