Mục lục
Cấm Đình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng Giêng năm Thùy Củng thứ hai, bệnh tình của Lý Đán đã giảm bớt, khó có được một lần lên triều. Võ Hậu đột nhiên ở trên triều tuyên bố Thiên Tử trở lại nắm quyền, cựu thần Lý Đường âm thầm vui mừng, đám quan mới bên Võ thị lại lo sợ bất an.

Ai ngờ Lý Đán ngay lúc đó lại ôm ngực ho khan vài tiếng dữ dội, liên tục xua tay, ở trước mặt chúng thần bác bỏ yêu cầu của Võ Hậu, khẩn thiết thỉnh cầu Võ Hậu lấy danh Thái Hậu tiếp tục lâm triều.

Thiên Tử đã như thế, đám cựu thần Lý Đường cực kỳ thất vọng. Hiện giờ quyền lực trong tay Thái Hậu, bọn họ cũng không dám giáp mặt xông ra cầu cứu Thiên Tử, vậy nên từng người từng người đều lựa chọn bo bo giữ mình.

Sau đó, Dương Tông Bảo dâng thư, thỉnh đặt tráp đồng ở bốn phương, để tiếp thu gián nghị từ bốn phương. Võ Hậu vui vẻ đồng ý, hạ lệnh đúc bốn tráp đồng phủ màu, chia ra bố trí ở các cửa cung bốn phía —— cửa Đông là tráp đồng màu xanh, tên là Diên Ân, người tự tiến cử xin chức quan có thể đặt thư ở đây; cửa Nam là tráp đồng màu đỏ, tên là Chiêu Gián, có thể nói thẳng chính lệnh đúng hay sai; cửa Tây là tráp đồng màu trắng, người có oan có thể gửi đơn kêu oan; cửa Bắc chính là tráp đồng màu đen, người muốn mật cáo có thể đưa tin mật đến đây.

Bởi vì tấu chương mỗi ngày rất nhiều, cho nên Võ Hậu đặc biệt bổ nhiệm chức quỹ sử mới để giữ tráp, gọi là Bổ Khuyết và Thập Di. Chạng vạng mỗi ngày, những vị quỹ sử này thu thập tấu chương trong tráp, rồi trình lên cho Võ Hậu xem.

Có bốn tráp này, Võ Hậu thu được không ít mật báo, rồi lại mượn mật báo, ngầm đồng ý cho ác quan hành sự, bắt đầu từ năm này, gió tanh mưa máu, chưa từng dừng lại.

Đây là con đường mà đế vương nhất định phải đi qua, quay đầu chỉ thấy xương trắng kín đường, cúi đầu chỉ có máu tươi đầy tay.

Không được danh chính ngôn thuận, cần phải uy hiếp nhân tâm.

Ở thời điểm này không thể nói đến nhân từ, cũng không được nói ra chân tướng, có chăng chỉ là thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Vượt qua mọi chông gai, mới có thể quân lâm thiên hạ.

Con đường này trước đây không có một nữ tử có thể đi qua, nhưng tâm trí Võ Hậu kiên định, nàng muốn đi trên con đường máu để nữ tử xưng đế, mặc kệ phải trả cái giá đắt đến mức nào.

Ác quan hoành hành, lòng người hoảng sợ.

Không ít cựu thần Lý Đường không trông cậy được Thiên Tử, liền không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về phía công chúa an phận ba năm ở Trường An. Trường An trong ba năm này, bình tĩnh không gợn sóng, liên tiếp ba năm đều là năm thịnh vượng.

Thái Bình tích lũy được rất nhiều lương thực, tự mình dẫn Vũ Lâm Quân cùng quan viên có liên quan đi khai thông kênh rạch, ba năm này không đơn thuần chỉ thủ lăng cho tiên đế, còn thật sự làm được không ít chiến tích.

Mắt thấy kỳ hạn ba năm thủ lăng đã sắp hết, không ít quan viên ở Thần Đô đều chờ đợi công chúa sớm chút về triều, đừng để bọn tiểu nhân ác quan tràn ngập triều đình, cuốn lên máu tanh mây mù.

Những mật tin thỉnh công chúa trở về hiện giờ đặt đầy ở trên kỷ án của Thái Bình, Thái Bình nhìn như không thấy, tiếp tục cầm "Mạnh Tử" lên đọc cẩn thận.

Xuân Hạ bưng Cam Lộ tiến vào, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ, muốn thu thập hành trang sao?”

Thái Bình không vui liếc mắt nhìn Xuân Hạ một cái, “Sao? Những người đó đã đánh chủ ý lên người ngươi rồi? Nói xem, bọn họ cho ngươi bao nhiêu bạc, để ngươi tới hỏi bổn cung những lời này?”

Xuân Hạ kinh hãi, gấp gáp nói: “Một đồng nô tỳ cũng không thu! Nô tỳ cho rằng điện hạ cũng nhớ đại nhân, muốn nhanh chóng trở về Thần Đô, mới lắm miệng hỏi một câu như vậy.”



Thái Bình đặt "Mạnh Tử" xuống, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm, lẩm bẩm hỏi: “Ngươi nhớ Hồng Nhụy sao?”

Xuân Hạ không nghĩ tới công chúa đột nhiên hỏi như vậy, ngẩn ra một chút, vẫn trả lời đúng sự thật, “Nhớ.”

Khóe miệng Thái Bình khẽ nhếch, cười đến chua xót, “Ta cũng nhớ…… Chỉ là thời cơ chưa tới, vẫn không thể trở về.”

Xuân Hạ mở to hai mắt, “A? Không về?!”

Thái Bình gật đầu, “Hiện nay trở về là tìm chết.” Nàng chắc chắn sẽ bị những người không thuận theo a nương nâng lên, đẩy đến mặt đối lập với a nương, vì thành toàn cho sự nghiệp đế vương của a nương, nàng chỉ có thể chết hoặc bị bắt giam, nhất định không thể chết già.

Xuân Hạ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, “Vậy…… Điện hạ làm sao để ở lại Trường An?”

“Kéo dài một ngày, hay một ngày, tới sang năm là tốt.” Thái Bình chỉ có thể chờ, chờ một cái gọi là thiên cơ. Mấy năm nay nàng coi trọng việc đồng áng, vì sang năm sẽ có thiên tai dẫn đến đói kém. Nàng nên trở về, nhưng tuyệt đối không thể trở lại Lạc Dương trước màn giết chóc vương thất Lý Đường.

“Điện hạ.” Ngoài điện bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên mặc y phục đen tuyền, má trái có một vết sẹo, quanh thân đều tản ra một cổ lạnh lẽo.

Ý cười của Thái Bình đậm thêm, “Lý thống lĩnh, mau vào nói chuyện.”

Thiếu niên lĩnh mệnh vào trong điện, Xuân Hạ liền biết điều mà rời khỏi.

Người này là nghĩa tử của Lưu Nhân Quỹ, tên là Lý Trừng, hiện giờ là thống lĩnh cấm quân Nam Nha. Trước khi Lưu Nhân Quỹ chết bệnh, đã đề cử người này cho Thái Bình, người này sau lại thành tâm phúc số một của Thái Bình ở Trường An.

Lý Trừng cung kính nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ, thần thu được một số mật tin từ thám tử, có người của chúng ta đã làm quỹ sử.”

Mấy năm nay Thái Bình tiến cử quá nhiều quan nhỏ, nhiều đến mức Võ Hậu cũng không nhớ được Thái Bình đã đề cử những người nào. Những người này lúc làm quan, không công không tội, như là đá rơi xuống biển, chìm ở tầng dưới chót.

Càng không gây chú ý, liền càng dễ dàng làm việc, càng thuận tiện tìm hiểu tin tức cần thiết.

Thái Bình mỉm cười, “Bên Thần Đô còn có tin tức gì khác không?”

Lý Trừng nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Khoa cử năm nay, Thái Hậu muốn đích thân tới chỗ thi, mệnh nữ quan Thượng Quan Uyển Nhi ra đề ngay tại hiện trường.”

Trong ý cười của Thái Bình nhiều thêm một tia kiêu ngạo, Uyển Nhi của nàng cũng bắt đầu lộ ra mũi nhọn. Chỉ tiếc là, năm nay nàng không thể giống như đời trước, chính mắt nhìn thấy phong tư của nàng ấy.

“Mệnh người ở Thần Đô tiếp tục bí mật hành sự.”

“Vâng.”

Thái Bình bỗng nhiên chuyển mắt lẳng lặng nhìn Lý Trừng, năm tháng qua đi, phong vận của Thái Bình càng thêm tươi đẹp, Lý Trừng bị công chúa ngưng mắt nhìn một cái như vậy, nhịn không được khẩn trương mà nuốt nước bọt.

Thái Bình nhàn nhạt cười cười, “Sau khi bổn cung trở về Thần Đô, Trường An chỉ có thể trông cậy vào thống lĩnh.” Âm cuối của nàng hơi nâng, vừa vặn trêu một chút vào tim Lý Trừng.

Vừa tê, vừa ngứa.

Lý Trừng vội nói to: “Thần được nghĩa phụ giao phó, cho dù máu chảy đầu rơi, cũng sẽ vì điện hạ phân ưu.”

“Mạng vẫn nên giữ lại thì tốt hơn, mới có được sau này.” Thái Bình nói một cách sâu xa, “Tướng sĩ Bắc Nha cùng Nam Nha, còn có thống lĩnh ngươi, một người cũng không có thể thiếu.”

Tim Lý Trừng run lên, “Vâng!”

“Mùa Thu sắp đến rồi, thống lĩnh cần phải chú ý thân thể, lui xuống đi.” Những lời cuối cùng này, Thái Bình nói ra ôn nhu cực kỳ.

Tim Lý Trừng đập như sấm, bên tai đỏ hồng lui ra khỏi điện.

Ý cười trên mặt Thái Bình dần dần trôi đi, Thần Đô bên kia cần phải làm từng bước, Trường An bên này cũng phải làm từng bước, cho dù nàng về Thần Đô, nàng cũng muốn Trường An bên này trải rộng người của nàng, chặt chẽ khống chế các bộ phận ở Trường An.

Hoặc động bằng tình cảm, hoặc hiểu bằng lý trí, hoặc dụ bằng quyền lực.



Hiện giờ nàng, đã không còn là Thái Bình công chúa lúc trước chỉ biết ỷ vào Nhị Thánh sủng ái mà kiêu căng ngạo mạn, nàng là Trấn Quốc Công Chúa đang ẩn núp chờ đủ lông đủ cánh.

Thái Bình đứng dậy, đi ra khỏi chính điện, Xuân Hạ liền đi theo.

“Điện hạ muốn đi đâu?”

“Bổn cung muốn đến nhà thuỷ tạ ngồi một lát.”

Chỉ cần nghĩ đến Uyển Nhi, trong tim liền thấy trống trải.

Xuân Hạ biết tính tình cùa công chúa, liền không cần phải nhiều lời nữa, chỉ lẳng lặng bồi công chúa đi đến nhà thuỷ tạ.

Thái Bình đi đến bên cửa sổ, đứng ở sau rèm buông, nhìn về hàng cây mai ở nơi xa.

Không biết còn phải tốn bao nhiêu năm, mới có thể chờ được Uyển Nhi cùng nàng thưởng thức mai đỏ, ôm nhau mà ngủ.

“Chờ ta một chút.” Thái Bình nói lời này với hư không, đáy mắt dâng tràn nhớ nhung mãnh liệt.

Có một số việc nóng vội thì không thành công, trước khi chuẩn bị tốt, Thái Bình tuyệt đối sẽ không lỗ mãng quay về triều, bắt đầu cục diện một cách yếu ớt ở Thần Đô.

Mấy ngày sau, thời hạn công chúa thủ lăng đã hết.

Không ít triều thần ngóng trông một ngày này đã đến, Võ Hậu im bặt không nhắc tới, các triều thần lại nhịn không được dâng thư thỉnh công chúa về triều, tham gia chính sự ở Thần Đô.

Uyển Nhi thu được những tấu chương này, không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì Thái Bình.

Võ Hậu không phải không nhớ rõ Thái Bình còn phải quay về, nàng chỉ là đang bảo hộ Thái Bình, cố ý bỏ qua Thái Bình ở Trường An, không muốn để Thái Bình liên lụy quá sớm.

Những ác quan thủ hạ của nàng mấy ngày gần đây làm rất nhiều chuyện uy hiếp cựu thần Lý Đường, những triều thần dâng thư đã là mấy tên lâu la nhỏ không đáng ngại. Hiện tại cản trở con đường xưng đế của Võ Hậu, chỉ có mấy người hoàng tộc Lý Đường, còn có cái thiên hạ gọi là “Danh chính ngôn thuận”.

Nếu Thái Bình trở về ngay lúc này, nhất định sẽ trở thành tấm ván cứu vớt những hoàng tộc kia, nhưng mà Thái Bình không đề cập tới việc về triều, Võ Hậu cũng không đề cập tới chuyện tuyên triệu. Mẫu nữ hai người, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cố tình những triều thần này lại không ngừng nghỉ.

Võ Hậu đã lười xem những tấu chương này, mỗi lần đều mệnh Uyển Nhi sửa sang trước. Sau khi Uyển Nhi sắp xếp xong, lại phát hiện nhiều hơn mười quyển so với hôm qua.

Võ Hậu liếc mắt khinh thường nhìn một cái, cười lạnh: “Cũng thật có lòng không an phận.” Vừa nói, nàng nhìn lướt qua ba người hầu hạ ở trước mắt, “Các ngươi nói xem, ai gia nên làm cái gì bây giờ?”

Bùi thị nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp, liền lặng im không nói.

Xá Địch thị dâng lên một kế, “Không bằng truyền tin cho điện hạ, mệnh điện hạ cáo ốm tĩnh dưỡng.”

Ánh mắt Võ Hậu trầm xuống, làm như vậy cũng không phải không thể, chỉ là Thiên Tử cáo ốm, Trấn Quốc Công Chúa cũng cáo ốm, đây không phải rõ rành rành là chĩa đầu mâu về phía mẫu thân như nàng?

Uyển Nhi lật mấy quyển tấu chương, lấy ra một quyển ở giữa, trình cho Võ Hậu, “Thái Hậu, Sơn Đông năm nay có hạn hán nghiêm trọng.”

Ánh mắt Võ Hậu hơi sáng lên, tiếp nhận tấu chương, nâng bút liền phê tấu chương, “Mệnh Thái Bình đến Sơn Đông cứu tế, nàng không phải ở Trường An gieo trồng ba năm sao, vừa vặn có thể có tác dụng.”

Uyển Nhi khẽ thở phào một hơi, tiếp nhận tấu chương từ trong tay Võ Hậu, “Người hiện tại muốn viết chiếu sao?”

Võ Hậu gật đầu, “Nhanh lên.”

Uyển Nhi lập tức cầm bút, rất nhanh đã viết xong chiếu thư, sau khi trình cho Võ Hậu xem, liền giao cho Xá Địch thị đưa đến Loan Đài.

Một chuyện công chúa quay về triều xem như tạm thời được giải quyết, cứu tế không mất đến một hai năm, Thái Bình cũng không thể về.



Tảng đá treo trong lòng Võ Hậu rơi xuống, khen ngợi mà nhìn về phía Uyển Nhi, “Nhớ công của ngươi.”

“Tạ Thái Hậu đã khen.” Uyển Nhi hành lễ.

Võ Hậu lại không cười lâu, tươi cười liền cương ở trên mặt, “Thái Bình cũng không còn nhỏ.” Trong lòng nàng đã chọn được phò mã thích hợp, nhưng Thái Bình còn có đặc chiếu của tiên đế trong tay, việc này không do a nương như nàng làm chủ.

“Điện hạ cùng Thái Hậu đồng tâm, ngày nào đó về triều, nàng sẽ cho Thái Hậu một công đạo vừa lòng.” Uyển Nhi rũ mắt trấn an Võ Hậu.

Ý cười của Võ Hậu trở nên thâm trầm, “Uyển Nhi là đang nói chuyện vì ai?”

“Thiên mệnh sở quy, đại thế sở xu, thần tất nhiên là nói chuyện vì Thái Hậu.” Uyển Nhi không kinh không sợ, nói ra một cách thản nhiên.

“Nhanh mồm dẻo miệng, nhưng thật ra lại có thể trọng dụng.” Võ Hậu nói xong, cân nhắc một lát sau, dường như quyết định chủ ý gì, lại thay đổi đề tài, “Ba ngày sau là ra đề thi Đình, Uyển Nhi đã nghĩ kỹ chưa?”

“Thần đã nghĩ kỹ.”

“Nói nghe một chút.”

Từ khi tiên đế qua đời, đến nay đã hơn ba năm, mọi việc phức tạp, thảm hoạ chiến tranh không thôi. Võ Hậu thật vất vả mới chỉnh đốn thỏa đáng, năm nay cuối cùng đã có thể mở khoa cử, tuyển chọn sĩ tử trong khắp thiên hạ, cho nên nàng rất coi trọng việc này.

“Đề là, thiên hạ vi công.” Uyển Nhi cao giọng trả lời, đề được lấy từ "Lễ Ký".

Võ Hậu nghe thấy bốn chữ này, nhịn không được cất tiếng cười to, “Uyển Nhi cho rằng, ai gia cũng tính là hiền giả sao?”

Uyển Nhi nhất bái, “Thái Hậu có thể nói là người tối cao, xưng là "hiền giả" cũng không sai.”

“Vọng ngôn! Ngươi thật to gan.” Võ Hậu trêu ghẹo Uyển Nhi, lại không có nửa điểm sát ý, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ, cái đề này nàng thật sự rất thích.

_____

Chú giải

Quỹ sử: chức quan giữ tráp

Thiên mệnh sở quy, đại thế sở xu: tuân theo lệnh trời, đi theo người có quyền lực tối cao

Thiên hạ vi công: thiên hạ là của chung

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK