Cảm giác thất bại như sợi dây thừng thít chặt yết hầu, không ngừng lôi kéo.
Võ Hoàng trằn trọc khó ngủ, dứt khoát thức dậy, chuẩn bị đến long án phê duyệt tấu chương. Bùi thị hầu hạ Võ Hoàng thay y phục xong, mang một trản đèn cung đình tới, chiếu sáng long án thêm một chút.
Võ Hoàng nhấc bút son lên, nhíu mày nhìn về phía Bùi thị, “Hôm nay Uyển Nhi không trở về?”
“Bẩm bệ hạ, không có.” Bùi thị đáp đúng sự thật.
Ánh mắt Võ Hoàng trở nên âm trầm, chậm rãi nói: “Thái Bình ham chơi, Uyển Nhi cũng không hiểu chuyện.”
Bùi thị khuyên nhủ: “Điện hạ cùng Uyển Nhi từ nhỏ đã thân thiết, có lẽ hôm nay chỉ là thưởng mai chưa tận hứng, điện hạ mới giữ Uyển Nhi lại phủ.”
“Nàng cũng thật nhàn rỗi.” Ngữ khí của Võ Hoàng phức tạp.
Bùi thị nhất thời không biết Võ Hoàng nói đến điện hạ, hay là Uyển Nhi.
Võ Hoàng gác bút son xuống, trầm tư một lát, nghiêm mặt nói: “Thái Bình cũng nên có bè phái ra dáng một chút, không thể giống như bây giờ, phụ tá đều là quan nhỏ không có tác dụng gì lớn.”
Bùi thị biết rõ tâm tư của Võ Hoàng, nhanh chóng rót một ly Cam Lộ đến, “Bệ hạ, mời dùng.”
Võ Hoàng lại cân nhắc cẩn thận trong chốc lát, nàng nhớ rõ hôm qua có nhìn thấy mật tấu, liền nhanh chóng lấy ra, đưa cho Bùi thị, “Sau khi hừng đông, ngươi mang mật tấu này đến cho Thái Bình, truyền khẩu dụ của trẫm, mệnh nàng xử lý án tử này cho tốt.”
Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hoàng lại nói: “Nhắc nhở nàng, án này không nên liên lụy quá rộng, chỉ giết đầu sỏ gây tội là được.”
Bùi thị ghi nhớ từng chút.
Võ Hoàng thở dài một tiếng, cho dù là lập tử, hay là lập chất, đều không làm nàng an tâm như Thái Bình. Bất luận như thế nào, nàng đều phải thúc đẩy Thái Bình một phen, làm bá quan văn võ không chỉ chú ý tới dân vọng của Thái Bình, còn có thể thấy năng lực phụ tá chính sự của nàng.
Một năm không được, vậy thì mười năm.
Những năm gần đây Võ Hoàng đã tận lực đề bạt con cháu Võ thị, bất đắc dĩ đều là mấy kẻ không biết cố gắng, hiện giờ nàng đề bạt Thái Bình, Thái Bình chính là đích nữ của tiên đế, những cựu thần Lý Đường hẳn là không dám nhiều lời cái gì.
Nàng xác thật nên trao một ít quyền lực cho Thái Bình, nếu Thái Bình có thế lực của chính mình, tương đương với Võ Hoàng nhiều thêm một chút trợ lực, tốt hơn so với phải bị động khắp chốn như hiện nay.
Sau khi hừng đông, Bùi thị mang mật tấu cùng khẩu dụ của Võ Hoàng đến phủ công chúa.
Công chúa giả vờ thần sắc có bệnh, để Uyển Nhi đỡ vào chính điện.
Bùi thị hành lễ xong, nhịn không được quan tâm hỏi: “Điện hạ làm sao vậy?”
Thái Bình xua tay nói: “Thân thể này của bổn cung càng ngày càng kém, hôm qua đi một chuyến đến vườn mai, hứng một trận gió lạnh, liền nhiễm phong hàn, khụ khụ.”
Uyển Nhi vội vàng đỡ Thái Bình ngồi xuống, “Điện hạ nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Bùi thị xem như hiểu rõ, hôm qua Uyển Nhi không có hồi cung, chỉ sợ là vì chiếu cố điện hạ. Tối hôm qua bệ hạ còn hiểu lầm các nàng, cảm thấy các nàng ham chơi, chờ nàng trở về nhất định phải thuyết minh chân tướng cho bệ hạ.
“Mẫu hoàng sai ngươi tới, là có ý chỉ gì sao?” Thái Bình hỏi Bùi thị.
Bùi thị cung kính lấy mật tấu ra, trình về phía Thái Bình, “Đây là bệ hạ mệnh nô tỳ giao cho điện hạ.”
Thái Bình nhận lấy, mở ra nhìn xem, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một mạt kinh ngạc, “Tội của Chu Hưng?”
Bùi thị gật đầu, “Bệ hạ nói, điện hạ xử án này cho tốt, nhưng mà, án này không nên liên lụy quá rộng, chỉ giết đầu sỏ gây tội là được.”
Thái Bình lặng im không nói.
Bùi thị lại nói: “Sáng nay lúc chuẩn bị lên đường, bệ hạ phân phó, nếu điện hạ cảm thấy sức người không đủ, thì đến điều động Hình Bộ, sau đó nàng sẽ cho điện hạ lệnh chỉ để sử dụng.”
“Vâng.” Thái Bình đứng dậy lãnh chỉ.
Uyển Nhi lui ra phía sau một bước, nhất bái với Thái Bình, “Thần cũng nên hồi cung.”
“Thượng Quan đại nhân lưu lại giúp bổn cung chỉnh lý văn kiện.” Thái Bình nói xong, lại ho nhẹ hai tiếng.
Uyển Nhi ra vẻ khó xử, “Chuyện này……”
Thái Bình nhìn về phía Bùi thị, “Bùi thị, ngươi trở về nói một tiếng với mẫu hoàng.”
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh. Nàng thấy bộ dáng điện hạ ốm yếu, Uyển Nhi lưu lại cũng tốt. Thứ nhất, Uyển Nhi là người làm được việc, có thể giúp đỡ điện hạ, thứ hai, Uyển Nhi chiếu cố người khác cũng cẩn thận, nói vậy Võ Hoàng cũng sẽ yên tâm.
“Vậy nô tỳ liền hồi cung phục mệnh.” Bùi thị lại bái Thái Bình, “Điện hạ tĩnh dưỡng thật tốt.”
“Ừm.” Thái Bình che ngực, lại khụ khụ hai tiếng.
Bùi thị rời khỏi chính điện, sau khi ra khỏi cổng phủ công chúa, lên xe ngựa trở về cung.
“Xuân Hạ, truyền thiện.” Thái Bình đưa một ánh mắt cho Xuân Hạ chờ ở ngoài cửa điện.
Xuân Hạ thức thời, lập tức mang cung nhân khác cùng lui ra.
Thái Bình thoáng chốc lấy lại tinh thần, đưa mật tấu trong tay cho Uyển Nhi, cười nói: “Không nghĩ tới Vương Khánh Chi làm loạn một hồi, người được lợi nhiều nhất lại là bổn cung.”
“Tên ác quan Chu Hưng này, ngày thường diễu võ dương oai, giết hại người vô tội, đời trước lúc này Võ Hoàng cũng khai đao với hắn.” Uyển Nhi nhớ rõ hành vi phạm tội của người này, nàng cúi đầu vội vàng nhìn lướt qua hành vi phạm tội được đề cập trong mật tấu, chẳng qua chỉ là cửu ngưu nhất mao mà người này phạm phải mà thôi.
Thái Bình cười lạnh, “Năm đó là do Lai Tuấn Thần xử hắn, một đời này lại do bổn cung tự mình ra tay.” Thái Bình chỉ thấy đáng tiếc, không thể tìm hiểu nguồn gốc, một hơi thu thập sạch sẽ đám ác quan làm liên lụy người vô tội.
Uyển Nhi nhắc nhở: “Bệ hạ đẩy Chu Hưng cho điện hạ giết, là vì muốn giúp điện hạ lập uy.”
“Mẫu hoàng muốn nâng đỡ thế lực của ta.” Thái Bình nhận ra dụng tâm của Võ Hoàng, “Đây là cơ hội hiếm có.” Nàng đang lo không tìm được cơ hội thu những người mà nàng ngưỡng mộ trong lòng để sử dụng, cho nên vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ a nương bị các triều thần cho một kích, lại cho nàng cơ hội quang minh chính đại, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này!
Uyển Nhi gật đầu, “Dù vậy, điện hạ hành sự vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Có nàng giúp ta, sao phải lo việc này không thành?” Thái Bình thật sự cao hứng, nhịn không được nhéo cằm Uyển Nhi một cái, “Mấy ngày này, nàng phải hầu hạ bổn cung cho tốt đó.”
Uyển Nhi nhìn bộ dáng không đứng đắn của nàng, tai nóng lên mà trả lời: “Làm chính sự! Chớ có càn rỡ!”
Thái Bình nhẫn cười, “Tối hôm qua cũng không biết là ai càn rỡ, lúc này bổn cung vẫn còn nóng nè.”
“Còn nói!” Uyển Nhi hung hăng trừng mắt liếc Thái Bình một cái, rõ ràng đều là điện hạ sai, ai bảo điện hạ cứ quấn lấy trêu chọc, nàng nhất thời không giữ được, cho nên mới giáo huấn điện hạ ước chừng một canh giờ.
Thái Bình dựng thẳng ngón trỏ dán lên môi mình, híp mắt cười cười với nàng một cách đầy ẩn ý.
Uyển Nhi không khỏi nhỏ giọng giận dỗi: “Chỉ biết trêu chọc người khác!”
“Chỉ trêu nàng thôi.” Thái Bình nhẹ giọng đáp, nắm lấy tay Uyển Nhi, chặt chẽ chế trụ, “Dùng tảo thiện trước đã, sau đó chúng ta ngẫm lại, làm nhiệm vụ này như thế nào mới tốt?”
Uyển Nhi bình tĩnh cười khẽ, “Tự nhiên là bắt chước vẽ hồ lô, thỉnh quân nhập úng.”
Thái Bình rất nhanh đã lĩnh hội ý tứ của Uyển Nhi, “Được!”
Tháng Giêng năm Thiên Thụ thứ hai, trong triều đã xảy ra hai chuyện lớn, một là Vương Khánh Chi bị chư thần đánh chết trong cung, hai là ác quan Chu Hưng thua trong tay Trấn Quốc Công Chúa.
Nhiệm vụ này công chúa làm cực kỳ gọn gàng, ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng nhịn không được khen ngợi Thái Bình trước mặt Võ Hoàng.
Đầu tiên Thái Bình giả ý kết giao với Chu Hưng, hỏi han kỹ thuật thẩm vấn, đồng thời âm thầm sai người biên soạn một quyển sách về những sai phạm của Chu Hưng, cuối cùng làm giống như Lai Tuấn Thần đời trước, mời Chu Hưng đến phủ dự tiệc, trình diễn một màn thỉnh quân nhập úng.
Thái Bình dùng tư hình ở trong phủ, bắt chước vẽ hồ lô, dùng lại những chiêu mà Chu Hưng đã dạy cho nàng, Chu Hưng chỉ chịu được nửa ngày, liền thành thành thật thật mà viết thêm vài câu xác nhận vào quyển sách kia.
Đâu là hắn ác ý làm liên lụy, đâu là hắn cố ý đổ oan, từng chuyện từng chuyện đều xem qua rõ ràng. Uyển Nhi hỗ trợ bên cạnh, lại chỉnh lý quyển danh sách một lần, cái nào nên miễn tội, cái nào cần xử lý mơ hồ, toàn bộ đều ghi chú, trình hết cho Võ Hoàng.
Võ Hoàng thuận nước đẩy thuyền cần giết phải giết, nên truy thụy thì truy thụy, cần trấn an phải trấn an, nên rửa oan thì rửa oan, ngay cả những án tử mà Chu Hưng giúp nàng xử lý, liền thành một án chắc chắn, chứng cứ cần phải chôn vùi đều bị chôn vùi sạch sẽ.
Bọn quan viên ghi hận Chu Hưng, các bá tánh cũng chán ghét Chu Hưng, hắn chết không thể nghi ngờ là một tảng đá lớn, rơi mạnh xuống mặt nước đục ngầu, vô số bọt nước bắn lên.
Trong lúc Thái Bình phá án, lui tới chặt chẽ với quan viên ở Hình Bộ, âm thầm nhớ kỹ những cái tên quan lại có năng lực thật sự, thừa dịp mẫu hoàng cao hứng phong thưởng, nàng liền xin những người này kiêm chức phụ tá cho nàng.
Võ Hoàng xem qua danh sách, bất đắc dĩ thở dài, sao Thái Bình lại muốn một vài quan nhỏ?
“Ngươi có thể muốn thêm mấy người.” Võ Hoàng nhắc nhở Thái Bình.
Ánh mắt Thái Bình sáng ngời, “Thật sự có thể?”
Võ Hoàng gật đầu, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt ở một bên, “Địch công, ngươi tiến cử mấy người cho Thái Bình.”
Địch Nhân Kiệt vuốt râu cười nói: “Lão thần tiến cử, chỉ sợ điện hạ không thích.”
Thái Bình ra vẻ không phục, “Địch công cũng chưa có nói!”
“Nhi tử của lão thần, Địch Quang Tự.” Địch Nhân Kiệt tiến cử hiền tài không ngại thân quen, trực tiếp đề cử nhi tử của chính mình.
Võ Hoàng cười to, “Nói nghe một chút, hắn có bản lĩnh gì?”
“Bẩm bệ hạ, bản lĩnh cũng không phải cứ nói là được.” Địch Nhân Kiệt nói xong, nhất bái với Võ Hoàng, “Nếu bệ hạ cảm thấy lão thần tiến cử vô dụng, có thể bác bỏ tiến cử của lão thần.”
Võ Hoàng nhìn về phía Thái Bình, “Thái Bình, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Người do Địch công tiến cử, nhất định là người không tầm thường, thần muốn!” Thái Bình cao hứng đáp.
Võ Hoàng nghĩ nghĩ, “Trẫm tự nhiên cũng tin tưởng Địch công, vừa lúc có chỗ trống, vậy liền đề bạt Địch Quang Tự làm quan viên ngoại lang, quản lý hộ tịch của thiên hạ.”
Địch Nhân Kiệt sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất khấu tạ, “Tạ bệ hạ!”
“Thỉnh Địch công mau đứng lên!” Võ Hoàng đứng dậy, tự mình nâng Địch Nhân Kiệt lên, “Chỉ cần là trụ cột nước nhà, trẫm đều vui lòng thu nạp.” Nói xong, nàng nhìn về phía Uyển Nhi ở bên long án, “Uyển Nhi, soạn chiếu.”
“Vâng.” Uyển Nhi cúi đầu viết chiếu thư.
Võ Hoàng lại nhìn về Thái Bình một lần nữa, cười nói: “Trở về nghĩ kỹ, còn muốn ai kiêm phụ tá cho ngươi, ngươi là Trấn Quốc Công Chúa, nên có đội ngũ có thể diện.”
Thái Bình vội vàng quỳ xuống đất, “Tạ mẫu hoàng!”
Võ Hoàng đi đến trước mặt Thái Bình, hơi hơi cúi người, bàn tay phủ lên gáy Thái Bình, lời nói thấm thía: “Một mình a nương hăng hái chiến đấu nửa đời, đã già rồi, con phải trưởng thành nhanh một chút.”
Nếu sợ không khống chế được những thần tử đó, a nương này sẽ cầm tay dạy cho Thái Bình.
Địch Nhân Kiệt nhìn đôi mẫu nữ trước mặt, ánh mắt phức tạp trầm xuống. Chỉ tiếc, con đường của hai người đã bất đồng, nhất định phải đi trên hai lối khác nhau.
_____
Chú giải
Cửu ngưu nhất mao: chín con trâu mới vặt được một sợi lông, ý là một trong số rất nhiều.
Thỉnh quân nhập úng: mời ngài vào chum, ý muốn nói dùng ngay cách thức của của kẻ đề ra để trừng trị kẻ đó. Bắt nguồn từ việc Lai Tuấn Thần hỏi Chu Hưng làm sao để ép kẻ có tội khai nhận, Chu Hưng mới trả lời rằng đặt một cái chum lớn trên lửa, người nào mà không chịu khai, bắt họ bỏ vào trong chum nướng lên. Sau đó Lai Tuấn Thần đã làm y như vậy để bắt Chu Hưng khai hết tội.