Uyển Nhi mở cửa điện ra, liếc mắt về phía sau lưng Thái Bình một cái, không thấy thân ảnh Thái Tử đâu, liền biết Thái Bình đã giúp nàng đuổi Lý Hiền đi rồi.
"Đa tạ điện hạ." Uyển Nhi đối với Thái Bình hành lễ nhất bái.
Thái Bình chắp tay mà đứng, hơi hơi ngẩng đầu, "Chỉ có một câu tạ ơn?"
Uyển Nhi biết qua loa liền không được, chỉ phải trầm giọng hỏi: "Điện hạ nghĩ muốn cái gì?"
Thái Bình tự nhiên đi vào tẩm điện, giương giọng nói: "Xuân Hạ, bổn cung trước nghỉ ngơi một lát, không được quấy rầy bổn cung."
"Vâng." Xuân Hạ vội vàng tiến lên, đem cửa điện đóng lại.
Uyển Nhi hơi kinh ngạc, ngón tay đè lại chốt cửa, "Nếu điện hạ muốn nghỉ ngơi, thiếp cũng không nên lưu lại nơi này." Lúc nói chuyện, liền đem cửa điện một lần nữa mở ra.
Thái Bình cũng không cản nàng, lập tức đi đến mép giường ngồi xuống, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ có thể để Uyển Nhi nghe rõ, "Vong ân phụ nghĩa, lần sau Thái Tử ca ca lại đến đây, ta nhất định không giúp ngươi đuổi người đi."
Uyển Nhi chỉ mới bước ra một bước, một chân vẫn lưu lại trong điện. Nàng cứng nhắc mà ngừng bước chân, nàng rốt cuộc sợ Thái Bình cái gì chứ? Đời này Thái Bình tuy thích cùng nàng thân cận, cũng không là Thái Bình thâm tình ở đời trước.
Đời trước ái tình trói chặt, cho nên không dám làm càn tới gần.
Đời này chỉ là công chúa cùng tài tử, cần gì phải che che giấu giấu như vậy, làm cho Thái Bình ngờ vực.
"Bang!"
Uyển Nhi đóng cửa rất nhanh, tiếng vang đột nhiên phát ra làm Xuân Hạ đang trong đình cũng giật mình nhảy dựng.
Không nên hỏi nhiều, không nên nhìn nhiều.
Xuân Hạ nhắc nhở chính mình một câu, cúi đầu đứng ở ngoài điện, an tĩnh chờ công chúa triệu kiến.
Đừng nói là Xuân Hạ, ngay cả Thái Bình cũng kinh ngạc ba phần.
Uyển Nhi tức giận sao?
Thái Bình tự nghĩ cũng không có làm gì hoặc là nói gì quá mức, nàng ấy sao lại tức giận chứ?
Uyển Nhi đến gần bên giường, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Thái Bình, "Mấy tháng qua điện hạ học tập ngày càng tiến bộ, thiếp nghĩ, thiếp vẫn nên trở về hầu hạ bên cạnh Thiên Hậu."
Thế mà phản lại nàng một đòn?!
Thái Bình nếu không bảo hộ nàng ấy, nàng ấy liền trở về bên Võ Hậu, cũng có thể bình yên vô sự.
"Đứng lên." Lần này Thái Bình không vui, vỗ vỗ giường, "Đừng quỳ, ngồi ở đây." Dường như biết Uyển Nhi sẽ tìm lý do không đứng dậy, lập tức nghiêm túc bồi thêm một câu, "Đây là mệnh lệnh của bổn cung."
"Vâng." Uyển Nhi chỉ có thể nghe lệnh đứng dậy, ngồi xuống bên người Thái Bình.
"Ngồi về sau một chút, đừng nhúc nhích." Thái Bình nghiêm mặt, tiếp tục hạ lệnh, "Đây cũng là mệnh lệnh."
Uyển Nhi nhìn nhìn nàng, nhích về phía sau, nhắc nhở Thái Bình, "Điện hạ là công chúa, phải biết tôn ti có khác, chớ có...... A!" Nàng còn chưa kịp nói xong, Thái Bình đã gối lên hai đầu gối của nàng, "Điện hạ! Như vậy...... Không tốt."
"Xuỵt, ta thật sự ngủ không ngon." Thái Bình chợp mắt, lười để ý đến kháng nghị của Uyển Nhi, cái này không tốt, như vậy không được, mấy tháng nay lỗ tai nàng đều phải nghe đến mức đóng kén.
Uyển Nhi nhíu mày, "Điện hạ...... Ngủ như vậy sẽ không thoải mái......"
"Cũng phải......" Thái Bình lười biếng mà mở mắt, trở mình, mặt hướng về Uyển Nhi, trán kề sát bụng nhỏ Uyển Nhi, nỉ non, "Như vậy thoải mái hơn chút......"
"Điện......" Gương mặt Uyển Nhi nóng lên, đây là một khắc nàng cùng nàng ấy thân mật nhất ở đời này.
"Đừng làm phiền bổn cung...... Tối hôm qua trong điện trống rỗng...... Bổn cung thật sự ngủ không an ổn......" Thái Bình tiếp tục nỉ non, duỗi cánh tay ôm lấy eo Uyển Nhi, "Có qua có lại biết không? Hôm nay bổn cung giúp ngươi, ngươi làm gối cho bổn cung ngủ một lát thì đã làm sao?" Giọng nói hơi khàn, câu nỉ non ở sau thật giống như bị cơn buồn ngủ đánh ập tới, câu chữ đã mơ hồ không rõ.
Uyển Nhi muốn khẽ động thân mình, nào biết Thái Bình thế nhưng lại ôm đến càng chặt, nhiệt ý đã lâu dâng lên trong bụng —— Đời trước Thái Bình cũng từng gối nàng ngủ như vậy, trong lúc ngủ say, sẽ ngẫu nhiên vô ý thức mà cọ nhẹ, luôn có thể khiến Uyển Nhi cầm lòng không đậu mà nổi lên một trận nhiệt ý.
Uyển Nhi như ngồi trên bàn chông, bất đắc dĩ nàng chỉ cần hơi hơi động một chút, Thái Bình liền ôm eo nàng chặt hơn.
Nóng......
Uyển Nhi cảm thấy lòng bàn tay mình ra mồ hôi, cái khó ló cái khôn, nghĩ tới một lý do, "Điện hạ...... Không đắp chăn sẽ bị cảm lạnh...... Người trước...... Thiếp đem chăn......"
Thái Bình như nửa tỉnh nửa mê, đánh gãy Uyển Nhi, "Ngươi ôm bổn cung...... Bổn cung liền sẽ không lạnh......" Khi nói chuyện, Thái Bình lôi kéo tay Uyển Nhi, đặt ở trên người mình.
Nàng ấy sao lại...... nóng như vậy? Đáy lòng Thái Bình hiện lên nghi vấn, nhưng nàng lại không thể mở mắt nhìn cho rõ ràng, tránh bị Uyển Nhi vừa lúc bắt được, biết nàng cố ý hồ nháo.
Uyển Nhi vô thức rút tay về, Thái Bình đem tay nàng đè lại, nói mớ: "Ấm...... Đừng nhúc nhích......"
"Điện......" Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình xác thật mệt mỏi, cũng không tiện lên tiếng làm phiền nữa, đành phải từ bỏ.
Dày vò......
Uyển Nhi càng muốn làm chính mình bình tĩnh trở lại, càng nôn nóng khó chịu. Rõ ràng đã vào thu, rõ ràng cửa sổ tẩm điện đều mở ra, rõ ràng có gió mát thổi vào điện, nhưng Uyển Nhi vẫn cảm thấy khô nóng không rõ, căn bản không cách nào giải tỏa.
Thái Bình......
Hai gò má như thiêu, Uyển Nhi cúi đầu nhìn "Đầu sỏ gây tội", mày nhíu lại, không hay biết đáy mắt đã tràn lên một vòng giận dỗi.
Trong mũi quanh quẩn mùi hương nhàn nhạt trên người Uyển Nhi, Thái Bình cảm thấy giống như đã cách một đời, khó được cùng nàng ấy thân cận như vậy, Thái Bình chỉ cảm thấy xoang mũi hơi cay, sợ buông lỏng tay, Uyển Nhi lại trốn đến rất xa.
Đã trở về, Uyển Nhi của nàng đã thật sự trở về.
Chỉ là, nàng không thể quá gấp gáp, không thể làm quá mức.
Tâm niệm Thái Bình khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc mà lật người đi, cuộn lên thân mình, lôi kéo tay Uyển Nhi lần nữa ôm lấy thân thể mình. Đời trước chỉ có khi Uyển Nhi đã ngủ say, Thái Bình mới dám làm càn mà thân cận nàng, bởi vì nàng biết, chỉ cần Uyển Nhi thanh tỉnh, Uyển Nhi cũng sẽ tìm mọi cách mà cách nàng ngàn dặm.
Cuối cùng Thái Bình cũng không còn dán sát vào người nàng, còn nghiêng người đưa lưng về phía nàng, Uyển Nhi rốt cuộc đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, thả lỏng vòng eo căng thẳng nãy giờ.
Công chúa một giấc nghỉ ngơi, hai người như trở về ngày trước, yêu thích trong thầm lặng, lại không dám đâm thủng năm tháng êm đềm.
Thời gian từng giọt từng giọt mà qua đi, với Thái Bình cũng vậy, với Uyển Nhi cũng vậy, lúc cách biệt, cửu biệt trùng phùng cũng chưa từng nói ra.
Đến chính ngọ, cung nga phụ trách ngự thiện mang ngọ thiện lại đây.
Xuân Hạ dẫn nhóm cung nga đem ngọ thiện để vào chính điện, sau đó đi đến bên ngoài tẩm điện, cung kính mà gõ vang cửa điện, ôn thanh nói: "Điện hạ, nên dùng bữa."
Uyển Nhi cuối cùng cũng chờ được giờ khắc này, vỗ vỗ vai Thái Bình, "Điện hạ, dậy thôi."
"Ừm......" Thái Bình híp mắt ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, cực kỳ thoải mái mà duỗi eo, ngáp một cái: "Xuân Hạ, tiến vào hầu hạ bổn cung thay y phục." Ngủ đến nửa người ra mồ hôi mỏng, váy dính ở trên người, thật sự không thoải mái.
"Vâng." Xuân Hạ đẩy cửa tiến vào, cúi đầu đi nhanh đến mép giường.
Thái Bình đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Uyển Nhi, ý vị thâm trường nói: "Thượng Quan tài tử hầu hạ rất khá."
Uyển Nhi giật mình, ý thức được ẩn ý trong lời nói của Thái Bình, nhịn không được trừng mắt liếc Thái Bình một cái, nghiêm mặt nói: "Điện hạ không nên nói bậy!"
"Nói bậy?" Thái Bình kéo dài âm cuối, hai tay hơi giơ lên, để Xuân Hạ hầu hạ cởi áo.
Uyển Nhi vội vàng đứng dậy, không dám nhìn Thái Bình nhiều hơn, cúi đầu nói: "Thiếp ra ngoài trước......"
"Chậm đã." Thái Bình nghiêng người duỗi tay ngăn cản nàng, thong thả ung dung nói: "Ngươi cùng ta......"
"Điện hạ chú ý cử chỉ!" Uyển Nhi lạnh lùng cảnh cáo Thái Bình, bất đắc dĩ hồng quang trên má vẫn chưa rút đi, hiện tại xem ra càng thêm bực bội.
Thái Bình cũng biết đúng mực, dứt khoát nói: "Thanh toán xong!"
Uyển Nhi kinh ngạc một chút.
Ý cười của Thái Bình nồng đậm vài phần, đáy mắt ẩn giấu một mạt trêu đùa, "Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư. Phỉ báo dã, vĩnh dĩ vi hảo dã." Thanh âm nàng trong sáng, khi đọc câu thơ này trong "Kinh Thi", ánh mắt thanh tịnh như bích hồ, không có nửa điểm tạp niệm. Thừa dịp Uyển Nhi còn đang xuất thần, Thái Bình vuốt nhẹ chóp mũi của Uyển Nhi, cười nói: "Ngươi cũng ra không ít mồ hôi, đi xuống thay y phục đi."
Người tặng cành mộc qua, ta trả cành ngọc cư. Đâu cần chi báo đáp, cầu giao hảo dài lâu.
"Vâng......" Uyển Nhi nào còn tâm tư cùng Thái Bình so đo, lập tức lĩnh mệnh, giống như chạy trốn mà rời khỏi tẩm điện.
Thái Bình nhìn hết vào mắt, trong lòng vui vẻ.
Uyển Nhi đỏ mặt, tựa hồ cũng không phải vì nàng ấy tức giận, càng giống như là đang luống cuống.
"Xuân Hạ." Thái Bình gọi một tiếng.
Xuân Hạ cúi đầu nói: "Nô tỳ ở đây."
"Thay y phục nhanh lên, bổn cung đói bụng!" Thái Bình đột nhiên có khẩu vị, nghĩ đến lát nữa còn có Uyển Nhi ăn cùng, tâm tình càng tốt thêm.
"Xuân Hạ." Thái Bình lại nói.
"Điện hạ có gì phân phó?" Xuân Hạ đã lâu rồi không nhìn thấy công chúa cao hứng như vậy.
Thái Bình thấp giọng hỏi: "Hôm nay ngọ thiện có rượu không?"
Xuân Hạ lắc đầu, "Ngọ thiện không có chuẩn bị rượu."
"Đi phân phó ngự thiện chuẩn bị rượu, hôm nay bổn cung muốn uống hai ly."
"Vâng."
Xuân Hạ trầm thấp đáp ứng, tay chân so với vừa nãy đã nhanh nhẹn hơn, cầm khăn sạch lại đây, giúp điện hạ lau khô mồ hôi trên người, lại ôm một bộ trường bào sạch sẽ tới, hầu hạ điện hạ đổi xiêm y.
Uyển Nhi trở lại thiên điện, ngay lập tức vốc nước rửa hai gò má nóng rực. Nước lạnh lây dính hai má, Uyển Nhi lúc này mới ý thức được mặt chính mình có bao nhiêu nóng.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Uyển Nhi nhắc nhở chính mình, lấy khăn lau đi vệt nước trên mặt, đến gần gương đồng, nhìn hồng quang đầy mặt trong gương, liên tiếp hít sâu vài hơi, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại.
Hôm nay sao lại rối loạn trước như vậy, để Thái Bình được một tấc lại muốn tiến một thước?
"Tài tử, điện hạ mời người đến chính điện dùng bữa." Thanh âm của Xuân Hạ vang lên ở ngoài cửa thiên điện.
Uyển Nhi lấy lại bình tĩnh, hiện tại nỗi lòng nàng đã loạn, vẫn nên yên tĩnh một chút.
"Ta...... Có chút không khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát."
Xuân Hạ lại nói: "Điện hạ nói, nếu tài tử nói thân mình không khỏe, liền đem ngự thiện mang đến chỗ tài tử mà dùng."
Không nghĩ tới tiểu công chúa thế mà lại tính đến nàng sẽ thoái thác!
Xuân Hạ lại nói: "Lúc tài tử dùng bữa, nô tỳ liền đi mời thái y lại đây, như vậy sẽ không chậm trễ."
Uyển Nhi nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu nàng vẫn giống như đời trước, đối với Thái Bình lạnh lùng né tránh, chẳng may thật sự chọc giận Thái Bình, chỉ cần nàng ấy nhẹ nhàng một câu, liền có thể để nàng trở lại Dịch Đình âm lãnh.
Thái Bình đã không còn là Thái Bình yêu thương nàng, nàng không thể mở miệng tùy tiện.
Nếu không lay chuyển được Thái Bình, liền phải đành làm theo. Dù sao cũng chỉ là ngọ thiện, nàng chỉ cần giống như thường ngày, lẳng lặng mà cùng Thái Bình dùng bữa là được.
"Tài tử?" Xuân Hạ không nghe thấy Uyển Nhi đáp lời, thấp giọng gọi một tiếng.
Uyển Nhi thở dài nói: "Thiếp vẫn nên đến chính cùng dùng bữa thôi."
Xuân Hạ hành lễ, "Vâng."
Thái Bình ngồi ngay ngắn bên kỷ án, nhìn thấy Uyển Nhi tới, tươi cười bất giác tăng thêm vài phần, ân cần gọi: "Uyển Nhi, mau ngồi xuống dùng bữa."
Uyển Nhi cúi đầu ngồi xuống, chưa động đũa, liền ngửi được mùi rượu. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua ly rượu ngon, nhíu mày nói: "Hôm nay điện hạ muốn uống rượu?"
Thái Bình bưng ly rượu lên, cười nói: "Đừng sợ, chỉ hai ly, sẽ không say." Nói xong, liền mỉm cười kính Uyển Nhi, "Uyển Nhi tùy ý, ta tận hứng."
Uyển Nhi cũng không tiện ngăn Thái Bình, giơ ly lên, uống một ngụm nhỏ.
Rượu thuần hương, uống vào cổ họng cũng không cay nóng, ngược lại mang theo một cổ nhàn nhạt hương hoa quả. Đây là rượu trái cây mà đời trước Uyển Nhi thích uống nhất, gọi là Bàn Nhược Thang.
Uyển Nhi nhíu mày càng sâu, thật sự chỉ là trùng hợp sao? Nàng nhịn không được nghiêng mặt nhìn về phía Thái Bình, chỉ thấy Thái Bình uống xong một ly, lại hướng Xuân Hạ muốn thêm một ly, hồn nhiên ngây thơ mà cười với nàng, "Như thế nào? Uống ngon không?" Vẫn còn tính trẻ con, nhìn không ra nửa điểm có lòng dạ khác.
"Điện hạ," Uyển Nhi bỗng nhiên chuyển hướng, nghiêm túc hỏi, "Sao lại biết ta thích Bàn Nhược Thang?"
Thần sắc Thái Bình hơi ngạc nhiên, vội vàng cười nói: "Thật là trùng hợp, bổn cung cũng thích cái này!" Vừa dứt lời, Thái Bình thuận miệng hỏi ngược lại, "Uyển Nhi đã uống qua cái này?"
Lần này đến lượt Uyển Nhi kinh ngạc một chút, nghiêm túc nhắc nhở: "Điện hạ nếu không tiếp tục dùng bữa, thịt nướng sẽ nguội lạnh."
Thái Bình cắt lấy một khối, để vào trong chén của Uyển Nhi, "Cũng phải, Uyển Nhi nếm thử cái này."
Uyển Nhi cúi đầu, "Tạ điện hạ." Trái tim thình thịch nhảy lên, Uyển Nhi chỉ hy vọng Thái Bình không để bụng câu nói vừa rồi, nàng ở Dịch Đình nhiều năm, làm sao có cơ hội uống Bàn Nhược Thang?
Dùng xong ngọ thiện, Thái Bình giống như lúc trước, để Uyển Nhi giảng thi văn cho nàng. Khi Uyển Nhi lấy ra "Kinh Thi" chuẩn bị giảng, tùy hầu của Võ Hậu đã đến gian ngoài.
"Thiên Hậu ý chỉ, tuyên điện hạ và tài tử cùng đến xem cầu."
Thái Bình hiếu kỳ hỏi: "Hôm nay là ai chơi cầu?"
Nội thị cung kính mà đối với Thái Bình nhất bái, "Bẩm điện hạ, vương tử Thổ Phiên tự mình ra trận, nói rõ muốn cùng hoàng tử lợi hại nhất Đại Đường quyết phân cao thấp."
"À? Thú vị!" Thái Bình bỗng nhiên có hứng thú, "Ngươi trở về phục mệnh, bổn cung lát nữa sẽ đến."
Nội thị lại bái, "Thiên Hậu có lệnh, thỉnh công chúa thay đạo phục rồi đến."
"Đã biết." Thái Bình bỗng nhiên nhớ tới, ý đồ chân chính của sứ thần Thổ Phiên lần này đến là vì cái gì. Chỉ sợ khiêu chiến mã cầu là giả, cầu thân mới là thật. A nương làm như vậy, là muốn chứng thực lý do thoái thác nói nàng xuất gia làm đạo sĩ.
Uyển Nhi cũng nhớ rõ việc Thổ Phiên cầu thân, không khỏi lo lắng cho Thái Bình.
Thái Bình phất tay ra hiệu cho nội thị lui ra, mỉm cười nhìn về phía Xuân Hạ, "Xuân Hạ, đem đạo phục ra đây cho ta."
Xuân Hạ nghe lệnh lui ra.
Uyển Nhi vẫn luôn chần chờ, cuối cùng đã mở miệng, "Điện hạ hôm nay uống rượu, không nên đi ra ngoài hóng gió, nếu thấy không thoải mái......"
Thái Bình có phần kinh ngạc mà nhìn về phía Uyển Nhi, nàng ấy tựa hồ biết rõ ý đồ của Thổ Phiên?
Uyển Nhi phát hiện đáy mắt Thái Bình có nghi ngờ, bình thản nói: "Mỗi lần Thổ Phiên cử người tới, luôn có toan tính, Thiên Hậu để điện hạ thay đạo phục mới đến, thiếp nghĩ Thiên Hậu là sợ Thổ Phiên mở miệng cầu thân." Nói, nàng yên lặng nhìn Thái Bình, "Điện hạ tránh được thì nên tránh đi."
Thái Bình khẽ cười: "Ngươi sợ ta xa gả Thổ Phiên sao?"
Uyển Nhi nơi nào còn cười được, "Điện hạ không sợ sao?"
Thái Bình nhàn nhạt cười cười, "Sợ có ích gì? Quan hệ hai nước hài hòa, hôm nay có thể né tránh, ngày sau cũng có thể né tiếp sao?" Nàng nhìn thấy Uyển Nhi lo lắng, an ủi nói: "Đừng sợ, a nương luyến tiếc ta, người để ta thay đạo phục, nói vậy đã nghĩ kỹ chuyện cự tuyệt rồi."
Uyển Nhi biết Võ Hậu sẽ dùng lý do gì để cự tuyệt Thổ Phiên, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp. Trong ấn tượng của nàng, lần này vương tử Thổ Phiên không nên tới, lần này vương tử tới, chỉ sợ cũng không phải là đoàn sứ thần Thổ Phiên ở đời trước.
Thái Bình cũng phát hiện ra chỗ bất đồng, nàng càng lo lắng cho Uyển Nhi hơn. A nương tuyên nàng đi xem mã cầu, chỉ vì ứng phó sứ thần Thổ Phiên, tại sao còn muốn tuyên Uyển Nhi đồng hành?
"Uyển Nhi, ngươi cũng thay đạo phục đi." Để ngừa chuyện chẳng may, Thái Bình cũng nghĩ phải bảo vệ tốt Uyển Nhi, a nương sẽ bảo hộ nàng chu toàn, nhưng không nhất định sẽ hộ Uyển Nhi chu toàn.
Uyển Nhi nhìn thật sâu vào Thái Bình.
Thái Bình ra vẻ thoải mái mà cười cười, "Ta coi như xuất gia làm đạo sĩ, cũng nên có cung nhân làm bạn chứ? Một hồi còn phải giúp ta giải quyết ổn thỏa."
Uyển Nhi hành lễ nhất bái, "Vâng."
Thái Bình hơi hơi nghiêng thân về trước, thấp giọng hỏi: "Nếu như ta thật sự phải đi hòa thân, ngươi có đi cùng ta hay không?"
"Điện hạ......" Uyển Nhi lại không muốn nhìn thấy chuyện như vậy.
Thái Bình nhìn thấy nàng ấy càng thêm buồn rầu, giống như hứa hẹn lại giống như vui đùa nói, "Địa phương vất vả như vậy, tốt nhất vẫn không nên mang ngươi theo." Khi nói chuyện, cố ý trên dưới đánh giá Uyển Nhi, "Ngày thường gầy yếu như vậy, làm sao mà chống chọi được chứ?"
Nào biết, Uyển Nhi thế nhưng lại phản bác: "Điện hạ đang coi thường thiếp?"
Ý cười của Thái Bình cũng không giảm, "Coi thường ngươi cái gì?"
"Thời Hán có công chúa Giải Ưu hòa thân Ô Tôn, Phùng phu nhân sinh tử làm bạn năm mươi năm, cùng nhau lưu danh sử sách." Uyển Nhi thẳng lưng, từng câu từng chữ nói, "Thiếp cũng có thể làm được!"
Trái tim Thái Bình ấm lên, trêu đùa: "Nhưng bổn cung không muốn làm công chúa Giải Ưu, ngươi cũng đừng nghĩ làm Phùng phu nhân."
Tuy hôn thư được ghi vào sử sách, lưu danh muôn đời, nhưng Thái Bình thà rằng không cần lưu danh muôn đời như vậy, chỉ cầu một đời, cho nàng ấy thái bình, trường an.
_____
Chú giải
Chính ngọ: 12 giờ trưa
Ngọ thiện: cơm trưa
Đạo phục: trang phục của người tu hành
Công chúa Giải Ưu: bà là công chúa có công lớn nhất với nhà Hán và là một trong những công chúa có công lớn trong lịch sử Trung Quốc. Vì sự phát triển của nhà Hán, bất chấp lợi ích cá nhân, bà kiên quyết nhận sứ mệnh hòa thân với Ô Tôn, điều này đã ổn định an ninh biên giới của nhà Hán, thúc đẩy sự thống nhất các khu vực phía Tây Hán, đóng góp quan trọng cho sự phát triển của nhà Hán và Ô Tôn.
Phùng phu nhân: Phùng Liêu, là một nữ chính trị gia và nhà ngoại giao nổi tiếng thời Tây Hán, đồng thời bà cũng là nữ ngoại giao đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Vào năm Thái Sơ thứ tư, theo công chúa Giải Ưu xa gả đến Ô Tôn. Vì có nhiều tài năng và trí tuệ, bà trở thành cánh tay phải của Giải Ưu.