Nếu là xung đột tầm thường, Thái Bình chỉ cần vào cung, ủy khuất khóc lóc kể lể một hồi, Võ Hoàng nhất định sẽ ra mặt giúp nàng, hiện giờ Thái Bình lại có thái độ khác thường, đến nay không có nửa điểm tin tức đưa về. Uyển Nhi cảm thấy việc này thực sự không thích hợp, lấy hiểu biết của nàng về Thái Bình, Xá Địch thị một đêm không về, có lẽ là ý của Thái Bình. Nói cách khác, Thái Bình nhất định muốn làm cho Võ Hoàng trở tay không kịp, hôm nay ở trên triều đình phải nhấc lên một trận sóng to gió lớn rồi.
Uyển Nhi theo Võ Hoàng từ từ đi vào Vạn Tượng Thần Cung, vừa đi, vừa suy nghĩ hôm nay nên giúp đỡ điện hạ như thế nào.
Võ Hoàng ngồi ổn định trên long ỷ, nghe xong các triều thần hô vang vạn tuế, cũng không vội vã nói câu "Bình thân", ánh mắt dò xét lướt qua bách quan một lần, cũng không nhìn thấy thân ảnh Thái Bình cùng phò mã.
Uyển Nhi chờ ở bên cạnh Võ Hoàng, bất động thanh sắc mà đánh giá Võ Thừa Tự cùng Võ Tam Tư.
Chỉ thấy hai người này thần thái phi dương mà lặng lẽ liếc nhau, dường như tâm tình rất tốt.
Chúng thần thật lâu không nghe thấy thanh âm của Võ Hoàng, bỗng nhiên ý thức được hôm nay triều đình tựa hồ lộ ra một tia quỷ dị. Bọn họ không đoán được thánh ý, chỉ phải tiếp tục quỳ xuống đất cúi đầu.
"Bình thân." Võ Hoàng cuối cùng cũng nói lời này, chúng thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Võ Hoàng tiếp tục nói: "Hôm nay chư vị ái khanh, có gì muốn tấu?"
Thiên Quan thượng thư đi ra khỏi hàng, tay cầm thẻ chầu nhất bái với Võ Hoàng, "Khoa cử năm nay, sĩ tử rất đông, thần xin hỏi bệ hạ, còn muốn thi Đình hay không?"
"Tuyển chọn nho sĩ cho quốc gia là đại sự, trẫm tự nhiên tự mình quan sát chuyện duyệt bài thi, mười ngày sau, liền tại Vạn Tượng Thần Cung này, trẫm sẽ coi thi Đình." Võ Hoàng nói xong, nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi, "Uyển Nhi, câu hỏi thi Đình năm nay liền giao cho ngươi."
Năm ấy là "Thiên hạ vi công", năm nay là thi Đình đầu tiên sau khi Võ Hoàng đăng cơ, nàng rất hiếu kỳ, lần này Uyển Nhi sẽ nghĩ ra đề mới gì.
Uyển Nhi cung kính nhất bái, "Vâng."
"Phò mã! Vào điện xin hãy bỏ kiếm xuống! Phò mã!" Bỗng dưng, ngoài điện vang lên thanh âm của Vũ Lâm Quân, hai gã Vũ Lâm Quân căn bản không ngăn được Võ Du Kỵ đang bùng nổ.
Chỉ thấy hắn đẩy trái đẩy phải, hai gã Vũ Lâm Quân liền bị hắn xô đẩy tới cửa điện, vang lên hai tiếng trầm đục.
Võ Du Kỵ biết rút kiếm xông vào điện chính là trọng tội, nhưng hôm nay tôn nghiêm quan trọng, nếu không thể bức cô cô thu thập Võ Tam Tư, hắn có sống cũng sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.
"Võ Tam Tư!" Hắn đằng đằng sát khí, không đợi Võ Tam Tư phản ứng lại, một chân đạp vào khuỷu chân của Võ Tam Tư, làm hắn ta lảo đảo quỳ xuống mặt đất.
Võ Du Kỵ đặt kiếm lên cổ hắn, Võ Tam Tư sợ đến mức thét to: "Du Kỵ ngươi điên rồi sao! Trên đại điện, ngươi làm gì vậy!"
"Phải là ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm cái gì?!" Hai mắt Võ Du Kỵ đỏ bừng, tràn đầy tức giận căm hận, nếu không phải bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đuổi theo liều mạng kéo giữ, lưỡi kiếm của Võ Du Kỵ khẳng định đã vẽ vài đường lên cổ Võ Tam Tư.
Võ Hoàng nghiêm mặt, nhàn nhạt quát: "Làm càn."
Võ Du Kỵ tránh khỏi Vũ Lâm tướng sĩ đang giữ lấy hắn, mũi kiếm chỉ về phía Võ Tam Tư, "Mẫu hoàng! Thần phải đòi cho công chúa một công đạo!"
"Mang kiếm xông vào điện, ngươi cũng biết là tử tội." Ngữ khí của Võ Hoàng không nhanh không chậm, "Còn không mau buông thanh kiếm xuống."
Võ Du Kỵ hít sâu một ngụm khí lạnh, kiếm không buông, lại đặt lên cổ chính mình, đột nhiên quỳ xuống với Võ Hoàng, "Thần xin mẫu hoàng chủ trì công đạo cho thần!"
Võ Hoàng thầm nghĩ việc này không đơn giản, có thể làm cho phò mã tức giận đến như vậy, nói vậy Thái Bình đã chịu ủy khuất bằng trời.
"Trẫm nói, buông kiếm xuống!" Trong giọng nói của Võ Hoàng hiển nhiên nhiều thêm một tia tức giận.
Võ Du Kỵ nghe được run sợ, vốn nghe lời muốn buông, đúng lúc này, ngoài điện vang lên thanh âm của Thái Bình, hắn không khỏi hít sâu một hơi, căng da đầu đặt kiếm lên viền cổ áo của mình.
"Thần xin mẫu hoàng làm chủ cho thần!" Thanh âm của Thái Bình vang lên, liền nhìn thấy Xá Địch thị đỡ Thái Bình sắc mặt tái nhợt chậm rãi đi vào đại điện.
Ánh mắt Uyển Nhi gắt gao chăm chú dừng trên mặt Thái Bình, sao mới qua một đêm, sắc mặt điện hạ lại trở nên tái nhợt như thế? Nhìn bộ dáng công chúa đi đường không vững, nếu không phải được Xá Địch thị đỡ, chỉ sợ sẽ lảo đảo ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.
Vốn dĩ trong mắt công chúa không có nước mắt, trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Võ Hoàng, lại nổi lên lệ quang, ủy khuất mà chạy vội đến trước hai bước, ầm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, bi phẫn nói: "Xin mẫu hoàng nghiêm trị Võ Tam Tư!"
Nghe thấy ba chữ "Võ Tam Tư", Uyển Nhi đầu tiên là cả kinh, rõ ràng lúc trước đã nói rõ về sau sẽ có sách lược riêng, sao điện hạ đột nhiên lại làm khó dễ Võ Tam Tư?
Trong lòng Võ Tam Tư biết rõ ràng, nhìn bộ dáng này của điện hạ, nhất định là đại sự đã thành. Trong lòng hắn mừng thầm, trên mặt lại ra vẻ vô tội, kinh ngạc hỏi: "Vì sao điện hạ phải trị tội thần?"
"Ngươi không biết?" Thái Bình tức giận hỏi lại.
Võ Tam Tư nhún nhún hai vai, "Thần xác thật cái gì cũng không biết."
"Xá Địch thị, ngươi nói đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Võ Hoàng hỏi.
Xá Địch thị bẩm báo đúng sự thật, "Hôm qua tế điện mừng vụ mùa ở vùng ngoại ô, đã xảy ra án mạng."
Chúng thần kinh hãi, vốn tưởng rằng là công chúa gặp phải thích khách.
"Công chúa cùng phò mã nhất thời cao hứng, uống nhiều mấy ly, sau đó công chúa không chịu nổi rượu, phò mã liền mang công chúa lên xe ngựa nghỉ ngơi chờ tỉnh rượu. Nào biết......" Giọng nói của Xá Địch thị đột nhiên thay đổi, chần chờ nhìn thoáng qua Võ Hoàng.
Mọi chuyện đều đã náo loạn lên trên điện rồi, sao có thể nói một nửa rồi ngưng? Nếu không nhân tâm sẽ phỏng đoán, chắc chắn sẽ thêm rất nhiều lời đồn đãi vớ vẩn không nên có.
"Nói tiếp." Sắc mặt Võ Hoàng xanh mét, tuy biết phía sau không phải chuyện tốt, nhưng phò mã ở bên cạnh Thái Bình, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Xá Địch thị hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Lại có kẻ xấu nhân cơ hội thổi khói mê vào trong xe ngựa, làm công chúa cùng phò mã đều mê choáng ở trên xe, mặt dày vô sỉ mà cởi xiêm y, bò lên trên xe ngựa, muốn làm chuyện vô liêm sỉ với công chúa. Nếu không phải cận vệ cứu giá kịp thời, chỉ sợ điện hạ đã xảy ra chuyện!"
Lời này vừa nói xong, cả điện đều kinh sợ.
Uyển Nhi âm thầm siết chặt tay, trách không được điện hạ thay đổi tâm ý, đối phó với Võ Tam Tư trước. Dám can đảm thiết kế chuyện như vậy hãm hại điện hạ, gán cho điện hạ cái danh phóng đãng cùng người khác vui hoan ở trước mặt phò mã, người như vậy, xác thật không thể lưu lại.
Chỉ là, Võ Tam Tư làm việc giảo hoạt giống như cá chạch, hắn nhất định sẽ không tự mình ra mặt làm chuyện này.
Bình tĩnh...... Nghĩ thật kỹ...... Làm sao để giúp điện hạ bổ một đao trí mạng?
"Kẻ xấu hiện tại ở nơi nào?" Sắc mặt Võ Hoàng trở nên khó coi cực kỳ.
Võ Thừa Tự vội vàng huých Võ Tam Tư bên cạnh một cái, Võ Tam Tư lại không có nửa điểm hoảng hốt, việc này hắn dám làm, thì đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi.
Đáng tiếc, chuyện này xem ra cũng không thành công.
Tầm mắt Võ Tam Tư dừng ở trên mặt Võ Du Kỵ, tên mãng phu này mang kiếm xông vào điện, vừa lúc, lần này không thể thu thập công chúa, hắn liền thu thập tên mãng phu này trước.
Nếu có thể làm cô cô trị tội Võ Du Kỵ, tốt nhất là phế đi chức phò mã của hắn, hài tử trong bụng Thái Bình sẽ có thể không nhất định mang họ Võ. Hoàng tôn không mang họ Võ, Thái Bình không thể chiếm được ngôi vị trữ quân của Đại Chu, tự nhiên cũng không phải là chướng ngại vật trên đường đến Đông Cung nữa.
Xá Địch thị tiếp tục nói: "Tổng cộng chín người, bảy tên quan nhỏ, hai gã quản sự."
"Bảy tên quan nhỏ......" Tay Võ Hoàng đặt trên đầu long ỷ, siết đến khanh khách rung động, "Mang hết lên!"
Xá Địch thị cúi đầu, "Bẩm bệ hạ, trong bảy tên quan nhỏ chỉ có một người sống sót, hai gã quản sự đêm qua đã tự sát trong lúc thẩm vấn."
Giết người diệt khẩu. đam mỹ hài
Dư quang của Võ Hoàng xẹt qua Võ Thừa tự cùng Võ Tam Tư, nàng biết hai người này xưa nay mâu thuẫn với Thái Bình, nàng cho rằng lúc trước đã thu thập Võ Tam Tư một lần, người này sẽ có chút thu liễm, lại không nghĩ rằng thế nhưng sẽ sinh ra lòng xấu xa như vậy.
Thái Bình là máu thịt trong tim nàng, hàn chứng cần tĩnh dưỡng ba năm không thể làm chuyện phòng the, mặc dù uống say, cũng sẽ không làm ra chuyện một đêm lâm hạnh bảy tên quan nhỏ ở trước mặt phò mã.
Đây nào phải là tìm hoan mua vui, rõ ràng là muốn đoạt mạng! Cho dù Thái Bình may mắn sống sót, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại, hay cho một đao tàn nhẫn xuyên tim!
Võ Tam Tư nghe thấy Xá Địch thị bẩm báo, trong lòng mừng thầm, cho dù còn sót một tên quan nhỏ thì như thế nào? Đám quan nhỏ vẫn luôn liên hệ với hai tên quản sự kia, đâu có quan hệ gì với hắn?
"Cũng thật kỳ lạ? Việc này thì có quan hệ gì với ta?" Võ Tam Tư lúc này nhảy ra, khó hiểu mà nhìn Võ Du Kỵ, "Ngươi và ta chính là huynh đệ, có chuyện hiểu lầm thì từ từ nói, ngươi sao lại mang kiếm xông vào điện, có biết là cùng tội với mưu phản không?" Hắn cố ý dùng lời nói đổ hết tội lên người Võ Du Kỵ, vô cùng đau đớn mà gọi một tiếng, "Du Kỵ à, ai."
Võ Du Kỵ cả giận: "Ngươi bớt làm bộ làm tịch cho ta!" Vừa nói, hắn nhìn về phía Võ Hoàng, "Khởi bẩm mẫu hoàng, hai gã quản sự đã tự sát kia, chính là người trong phủ Võ Tam Tư!"
"Ngươi cũng không nên ngậm máu phun người!" Võ Tam Tư cười lạnh một tiếng, "Trước đó vài ngày, có kẻ ỷ vào tên tuổi ta mà làm mấy việc thương thiên hại lí ở bên ngoài, sau khi ta biết được, lập tức đuổi ra khỏi phủ, có lẽ...... Chính là hai người này ghi hận trong lòng, cố ý lên kế hoạch, hãm hại công chúa, rồi đổi hết tội lên người ta, coi như trả thù!"
Quả nhiên không lọt một giọt nước.
Thái Bình lạnh lùng nói: "Thật đúng là trùng hợp."
"Nếu điện hạ không tin, có thể đến phủ ta mà hỏi!" Võ Tam Tư bày ra bộ dáng không thẹn với lương tâm.
Võ Du Kỵ vội la lên: "Mồng Một Tết năm nay, ta rõ ràng nghe thấy ngươi từng mưu đồ bí mật hãm hại công chúa cùng với Võ Thừa Tự! Ngày đó...... Ta còn cảnh cáo hai người các ngươi, chớ có......"
Võ Thừa Tự chợt ngắt lời Võ Du Kỵ, "Phò mã đừng nên nói không thành có! Ta cùng Tam Tư mưu đồ bí mật hãm hại công chúa khi nào? Ngươi có nhân chứng hay vật chứng sao? Hơn nữa, chuyện của chín tháng trước, ngươi hiện tại mới nói, theo lẽ thường mà nói, thân là phò mã, biết được điện hạ có nguy hiểm, không phải hẳn là trước tiên bẩm báo với bệ hạ sao?"
Trong lòng Võ Hoàng biết rõ ràng, khi đó Võ Du Kỵ chưa nói, chỉ là không nghĩ gà nhà bôi mặt đá nhau, hiện tại thế nhưng lại thành lý do tốt nhất để hai người này phản kích Võ Du Kỵ.
"Ngươi!" Võ Du Kỵ xác thật nói không lại hai tên này, lúc này đã hạ quyết tâm, phẫn nộ nói: "Lời ta nói đều là thật! Nhật nguyệt chứng giám!" Nói xong, hắn nhìn về phía Võ Hoàng, "Hôm nay thần tự sát trên điện, chỉ cầu mẫu hoàng hãy vì thần cùng điện hạ, chủ trì công đạo!"
"Dừng tay!"
Trên đại điện, đột nhiên vang lên thanh âm của Uyển Nhi.
"Nơi này là Vạn Tượng Thần Cung, là triều đình Đại Chu, phò mã không tuân thủ quy chế nhiều lần, đại náo triều đình, phải chịu tội gì?!" Uyển Nhi quát một tiếng, quay về phía Võ Hoàng, "Bệ hạ, cái gọi là "Bất dĩ quy củ, bất năng thành phương viên", thần xin bệ hạ hãy trách phạt phò mã theo luật." Lúc đó, Uyển Nhi đưa lưng về phía bách quan, chỉ có một mình Võ Hoàng nhìn thấy ánh mắt của nàng truyền đạt, cùng với khẩu ngữ không một tiếng động của nàng, "Bản tử."
Không bằng không chứng, liền không thể trị tội Võ Tam Tư.
Mặc dù thật sự có bằng có chứng, việc này cũng không thể gióng trống khua chiêng trừng trị.
Võ Hoàng mới đăng cơ mấy ngày, triều cục chưa ổn, nếu lúc này chứng thực Võ thị gà nhà bôi mặt đá nhau, hãm hại công chúa chịu gièm pha, người trong thiên hạ sẽ chỉ chê cười nữ tử cầm quyền quả nhiên chướng khí mù mịt.
Nhưng nếu không làm gì, Thái Bình chỉ sợ sẽ còn gặp phải tai hoạ như vậy lần thứ hai. Thậm chí, người trong thiên hạ cũng học theo, muốn hủy diệt một nữ chính trị gia, thủ đoạn tốt nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hôm nay là Thái Bình, ngày sau liền có thể là Võ Chiếu nàng.
Lúc này người khó xử nhất không ai khác là Võ Hoàng, ngay lúc này Uyển Nhi ra mặt ngắt ngang màn kịch náo loạn, vừa lúc đánh trúng tâm tư của Võ Hoàng.
"Uyển Nhi nói có lý, người đâu! Áp giải phò mã vào thiên lao, chờ đợi xử trí!" Võ Hoàng trước tiên dựng lên uy nghiêm trên triều đình, nghiêm nghị nhìn về phía Võ Tam Tư, "Tuy là quản sự ngươi đã trục xuất, nhưng xảy ra chuyện như vậy, ngươi cũng không tính không có một chút can hệ nào!"
Võ Tam Tư vui vẻ quỳ xuống đất, "Thần thỉnh bệ hạ giáng tội." Dù sao hắn liệu định cô cô sẽ không ở trước mắt bao người chứng thực việc này, nhiều nhất là phạt lương bổng nửa năm, coi như khiển trách.
"Kéo ra ngoài, đánh hai mươi bản tử, răn đe cảnh cáo!"
"A!"
Võ Tam Tư không nghĩ tới cô cô lại phạt nặng như vậy.
"Sao?" Võ Hoàng nghiêm nghị hỏi.
"Thần...... Lĩnh chỉ......" Võ Tam Tư chỉ phải cắn răng tiếp chỉ. Hắn cần thiết thừa nhận, Thái Bình quả nhiên là bảo bối trong lòng cô cô.
"Thái Bình, ngươi tới hành hình." Ý chỉ của Võ Hoàng còn chưa nói xong, ánh mắt nàng tối đi, nhìn về phía Thái Bình, "Hai mươi bản tử, một gậy cũng không được nhẹ tay."
Thái Bình nghe ra ý tứ của Võ Hoàng, lĩnh mệnh: "Vâng!"
Võ Tam Tư không khỏi mừng thầm, sức lực của công chúa đâu có mạnh như tướng sĩ, chịu hai mươi bản tử này, khẳng định sẽ không phải nằm hơn nửa tháng như năm đó.
_____
Chú giải
Bất dĩ quy củ, bất năng thành phương viên: Không dùng khuôn thước, không được vuông tròn. Không dùng thước thì không thể vẽ ra được hình vuông, hình tròn. Cũng như vậy, người ta nếu không được giáo dục một cách quy củ, lễ nghi thì chẳng nên người, chẳng làm nên điều gì trong đời.
Bản tử: gậy đánh