Mục lục
Siêu Cấp Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111

“Chẳng lẽ, Thẩm Lãng có một vị đại lão nào đó chống lưng? Hơn nữa thế lực của vị đại lão này nhất định còn cường đại hơn cả Chu gia! Nói tóm lại, Thẩm Lãng tóm được tử huyệt của Chu Tử Hào rồi.”

Mặt Lý Kiến Phi lộ rõ vẻ không cam lòng. Ông ta còn phải trông cậy vào việc chèn ép Thẩm Lãng để đạt được lợi ích từ chỗ Chu Tử Hào đó.

Bây giờ chỗ dựa lại hóa thành chó của Thẩm Lãng rồi, tài lộ của ông ta cứ như vậy bị chặt đứt luôn.

“Lý Kiến Phi, ông không phục hử?” Ánh mắt lạnh băng của Thẩm Lãng quét về phía Lý Kiến Phi.

Nếu không phải sợ rằng sẽ dọa đến Lâm Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Lãng đã đá Lý Kiến Phi bay xa mười mét rồi.

Lúc này, rốt cuộc Lý Kiến Phi cũng ý thức được ý tưởng vừa rồi ngây thơ buồn cười cỡ nào.

Không cam lòng? Ha hả, còn có điều gì không cam lòng? Ở trong mắt nhân gia, ngay cả heo chó cũng không bằng, không mất cánh tay cẳng chân nào đã là may mắn rồi đấy!

“Phục! Tôi chịu phục! Ông nội Thẩm à, con xin tự sám hối những lỗi lầm trước đây con từng gây ra!” Lý Kiến Phi sợ tới mức tè ra quần.

“Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt ông ở đại học Bình An nữa.” Ánh mắt Thẩm Lãng toát ra sát ý nồng đậm.

“Đã nghe thấy chưa? Ông nội Thẩm nói nhất thiết ông phải đáp ứng. Bằng không, Chu Tử Hào tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!” Chu Tử Hào cũng uy hiếp thêm.

Thẩm Lãng nhìn Chu Tử Hào một cái, thầm nghĩ tên này cũng biết làm việc đấy chứ, rất có tiềm chất làm chó vẫy đuôi. Loại này con mẹ nó gánh được hết, sẽ có ngày phải dùng đến cậu ta.

Lý Kiến Phi bị đôi mắt bắn ra sát khí của Thẩm Lãng dọa sợ, đầu gật liên tục như gà mổ thóc.

Sau đó, Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi hiện trường.

Cuối cùng Chu Tử Hào cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, nhìn về phía thân ảnh đang dần đi xa, thầm nói: “Tôn Tịnh Nhã với Lý Kiến Phi tí nữa thì hại chết mình, mạo hiểm thật!”

Lúc này, Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa đi vừa trò chuyện.

“Bạn học Thẩm, cậu có thể nói cho mình biết, chuyện vừa rồi ở Patek Phillipe là thế nào? Đồng hồ ở đó đắt lắm đấy, sợ thật!”

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đau khổ nhớ đến số tiền hàng triệu đồng kia, đắt tiền như vậy, thật phung phí.

“Em còn nhớ khi ở KTV Quân Duyệt anh lái siêu xe đưa em về nhà đã nói gì với em không?” Thẩm Lãng cười khẽ.

“Còn nhớ chứ. Bạn học Thẩm nói đang làm lái xe cho một người bạn, đãi ngộ không tồi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.

“Đúng vậy, người bạn đó rất hào phóng, anh làm công cho cậu ta, phúc lợi rất cao. Tiền cậu ta trả công anh đã dùng để mở cửa hàng.” Thẩm Lãng che giấu thân phận ngoan nhân công tử của mình.

Bây giờ ở Hoa Hạ, chẳng ai có đủ tư cách để hắn làm công cho cả. Đây chỉ là một lời nói dối thiện ý mà thôi.

“Đúng vậy, đây chính là sự thật.” Thẩm Lãng cười cười.

“Vậy tại sao Chu Tử Hào lại khác thường thế? Cậu ta sợ cậu muốn chết đó. Thay đổi hoàn toàn rồi, chả giống như trước đây nữa.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại hỏi.

“Chuyện này rất đơn giản. Chu Tử Hào cực kì sợ người bạn đứng sau anh. Cậu ta là đại lão của thành phố Bình An này, thực lực còn cường đại hơn Chu gia nhiều.” Thẩm Lãng nói.

*từ “đại lão” là cách gọi của tỉnh nào đó ở Trung Quốc mà c k nhớ :v cũng giống như “lão đại” ấy nên c để nguyên nhé

“Chẳng lẽ là em gái nào đó mà Tịnh Nhã nói đến?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn nói xong câu này, sống mũi cay cay, cô cúi gằm mặt xuống.

Thẩm Lãng thấy thế liền bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK