Chương 135
Bổn công tử vốn tàn nhẫn, trải qua nhiều tình cảnh, sợ cái rắm!
“Cái này… hẳn cũng phải sợ đi, nhà họ Đỗ thế lực lớn, sợ hãi là chuyện cực kỳ bình thường, bạn học Thẩm không cần cảm thấy mát mặt, thật ra tôi còn sợ hơn cậu…” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đặt nắm tay trước ngực.
Thẩm Lãng cười cười, xoa nhẹ đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Rồng bơi về biển, thành phố Bình An này chính là biển, nghĩ vây được con rồng này sao!
Bất quá để không bị nghi ngờ thân phận, Thẩm Lãng cũng không ngông cuồng nói ra, mặc dù hắn đúng là có tư cách để cuồng.
“Không có chuyện gì đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Thẩm Lãng mỉm cười.
Nhưng trong mắt Lâm Nhuyễn Nhuyễn, hắn chỉ đang miễn cường cười mà thôi.
“Tôi…Tôi nhất định sẽ bảo vệ bạn học Thẩm, nếu… Nếu bọn họ đánh cậu, tôi nhất định sẽ che chắn cho cậu… Để bọn họ đánh tôi…”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn mở to đôi mắt trong vắt, chân thành tha thiết nhìn Thẩm Lãng.
Dù cô cũng sợ muốn chết, giọng đều run lên, lại cố lấy dũng khí, nguyện vì Thẩm Lãng mà bị đánh, đều là chân thật nhất.
“Đừng sợ, nửa tiếng sau, gặp mặt sẽ hiểu.”
Thẩm Lãng đi dạo phố, lẳng lặng chờ đợi nửa tiếng sau, ở quán trà, nhìn một lão nhân viên bảy mươi tuổi báo cáo công việc.
Trong vòng nửa tiếng đồng hồ cũng không đi dạo được mấy cửa hàng.
Thẩm Lãng đã hứa là sẽ tặng quà cho Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Nếu đi dạo khắp phố mà cũng không lựa được món đồ hắn thích, vậy thì cứ để cho Mộc Hồng Diệp nghĩ cách khác thôi.
Còn chưa đến mức phải quấy rầy tới ma ma đại nhân đâu. Mẹ hắn cực kì nuông chiều cậu con trai cưng của mình, nên ngay cả khi gặp khó khăn lúc làm nhiệm vụ, Thẩm Lãng cũng phải giấu giếm bà.
Thành phố Bình An nhỏ bé này, không nên để bà phải can thiệp.
Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn có vẻ mệt mỏi, Thẩm Lãng liền nói: “Đến quán trà thôi.”
Thẩm Lãng thì không biết mệt mỏi là gì nhưng còn Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì sắp không đi nổi luôn nữa rồi.
Ngồi trong quán uống trà, đếm từng giây chờ Đỗ Kim Thủy.
Nếu đến trễ một giây thôi, Thẩm Lãng sẽ trừng phạt ông ta.
Sở dĩ Thẩm Lãng muốn chơi theo cách này là vì nó có lợi cho việc tiếp quản đại lộ Bình An.
Nhìn khí thế kiêu ngạo của người nhà họ Đỗ kia, có lẽ là ngày thường tác oai tác phúc ở thành phố Bình An quen rồi, nên giờ Thẩm Lãng muốn làm giảm nhuệ khí của nhà họ Đỗ đi.
*tác oai tác phúc: có quyền hành lớn, muốn gây họa hay làm phúc với ai là tùy ý
*nhuệ khí: khí thế hăng hái
Nếu không nghe lời, thì không xứng đáng để làm việc cho nhà họ Thẩm.
Nhiệm vụ thực tập lần này có vẻ dễ dàng, nhưng phải cần đến mị lực (độ quyến rũ) và năng lực của Thẩm Lãng để hoàn thành.
“Nếu không thì bạn học Thẩm à, hay là chúng ta nhân cơ hội này chạy trốn đi.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên đề nghị.