Mục lục
Siêu Cấp Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 52

Vừa nói ra thì Chu Tử Hào và Trần Kiệt đã cười lớn, hai người nhe cái miệng sưng to lên, nhìn giống y như hai kẻ não tàn.

“Đùa nhau à, đến nước này rồi mày nói cái đó còn có tác dụng gì không?”

“Thẩm Lãng? Trâu bò quá cơ? Tao còn họ Chu đây này, Chu trong Chu Tinh Trì đấy!”

*Chu và Châu đồng âm với nhau

Tiếng cười suồng sã vang khắp căn phòng.

Nhưng lúc này Chu Chí Bang lại không cười nổi, biểu cảm của ông ta trở nên vô cùng nặng nề.

“Mày họ gì? Thẩm à? Mày là…” Chu Chí Bang đột nhiên lạnh sống lưng, toàn thân ông ta đều đổ mồ hôi.

“Chi tiết về thân thế của tôi ông không xứng để biết, hôm nay tôi đến đây để chính thức tiếp quản khách sạn Long Thịnh, chuyện này chắc Mộc Hồng Diệp cũng đã nói cho ông rồi!” Ngữ khí của Thẩm Lãng không hề cao ngạo nhưng lại mang đầy vẻ quyền quý.

“Ha ha, thằng này còn giả thân giả phận cơ đấy, cười vỡ bụng ông mất!” Chu Tử Hào lại cười một trận.

Nhưng tiếp sau đấy Chu Tử Hào lại bị Chu Chí Bang vung tay tát cho một bạt.

“Thằng bất hiếu câm mồm lại cho tao!”

“Ba, sao ba đánh con?” Chu Tử Hào oan ức hỏi.

“Quỳ xuống, mau quỳ xin chủ tịch đi!” Chu Chí Bang quát lớn.

“Chủ tịch? Ba à, ba đừng đùa nữa. Chủ tịch đang ở đâu cơ?” Chu Tử Hào mơ hồ nói.

“Người đấy đang ở trước mặt đó, đại cổ đông của Long Thịnh, chủ nhân thật sự của khách sạn Long Thịnh!” Chu Chí Bang nói ra sự thật.

Chu Chí Bang không biết rằng, người đến tiếp quản Long Thịnh chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Mộc. Nhưng nghe Mộc Hồng Diệp từng nói qua, người đến tiếp quản là người nhà họ Mộc.

Nếu đã như vậy, Chu Chí Bang cũng không dám thờ ơ.

Chỉ cần là người nhà họ Mộc thôi, một kẻ Chu Chí Bang cũng không dám chọc.

Dù có là quản gia của nhà họ Mộc, Chu Chí Bang cũng không có cửa xách dép cho người đó.

Chu Chí Bang còn đoán, có thể nói thẳng tên của Mộc Hồng Diệp, người này nhất định cũng có vai vế cao trong nhà họ Thẩm.

Trong lòng Chu Chí Bang chợt hoảng sợ, ông ta nhờ nhà họ Thẩm mới có cơm ăn nhưng con trai ông lại to mồm to miệng, đắc tội với chủ tịch, đúng là hại cha nó mà!

Đắc tội với người nhà họ Thẩm, quỳ xuống lạy người ta thì có sao. Dù có bắt con trai ông liếm dày, ông cũng không phản đối.

“Ba à, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Thằng nhóc này sao lại là chủ tịch được?” Chu Tử Hào không thể hiểu nổi.

Trần Kiệt cũng bị không hiểu nổi, anh ta thân thuộc với Thẩm Lãng, nhưng Thẩm Lãng chỉ là một cậu học sinh nghèo, bình thường vẫn vừa học vừa làm, đi giao đồ ăn cho người ta. Nếu anh thực sự là chủ tịch của Long Thịnh, vậy tại sao anh lại phải khổ như thế chứ.

Phải biết rằng, chủ tịch của Long Thịnh cũng thuộc hàng triệu phú, Thẩm Lãng sao có thể chứ?

Nhưng Chu Chí Bang lại tỏ vẻ lo sợ, ông lại mắng: “Mau quỳ xuống, hai đứa chúng mày mau quỳ xuống lạy chủ tịch Thẩm mười cái, không đúng, phải lạy hai mươi cái mới được.”

Chu Chí Bang muốn qua việc này ông ta có thể chữa tội được.

“Chủ tịch Thẩm, tại tôi không biết cách dạy con, để nó chọc anh tức giận, mong anh nhận lễ mà không trách phạt.” Chu Chí Bang run rẩy nói với Thẩm Lãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK