Chương 120
Hai nhân viên kia cơ bản không dám trả lời câu hỏi của Thẩm Lãng, đều im lặng không nói.
Thẩm Lãng cũng không làm khó bọn họ, đều là vì miếng cơm, việc này không liên quan đến họ.
Bàn tay chân chính phía sau chuyện này, Thẩm Lãng tuyệt đối không để mặc hắn tiêu diêu tự tại!
“Thẩm Lãng, khó chịu lắm đúng không? Tức giận lắm à? Tao đã sớm cảnh cáo mày, mày cuối cùng sẽ phải trả giá vì những chuyện mày đã làm, đây bất quá chỉ là món khai vị thôi, món chính còn ở phía sau!”
Một tiếng cười lạnh vang lên, Đỗ Thiên Lượng xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Lãng.
Nhìn thấy tên chết tiệt này, hơi ấm trong đôi mắt Thẩm Lãng dần rút đi.
“Tên ngu xuẩn, mày đang đùa với lửa!”
Đỗ Thiên Lượng cũng không phản đối, ngược lại cười rất đắc ý, nói: “Mày đây là uy hiếp tao sao, đã thấy thực lực đích thực của Đỗ gia tao chưa, toàn bộ con phố này đều là của Đỗ gia, mày lấy cái gì đấu với tao?”
Lúc này, Thẩm Lãng kéo khóe miệng, tạo thành một độ cung hoàn mỹ.
Phố Bình An là của Đỗ gia các người? Ha ha thật là chuyện cười, bất quá chỉ là một đám người làm công mà thôi!
“Thẳng thắn nói cho mày biết, hôm nay tao sẽ không nương tay với mày, mày trốn không được đâu!”
Thẩm Lãng lười cùng Đỗ Thiên Lượng vô nghĩa, cũng không thèm giải thích gì!
Đều đã là người trưởng thành, làm việc không nghĩ đến hậu quả, tất nhiên sẽ phải trả giá đắt!
Đỗ Thiên Lượng vốn muốn phô trương thanh thế với Thẩm Lãng, nhưng càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.
Ánh mắt Thẩm Lãng, vô hình phát ra một loại khí thế sắc bén.
Sát khí không đậm, nhưng vẫn như cũ khó nén được mạnh mẽ trong đó, là bởi vì Thẩm Lãng khống chế tốt, nhưng như thế càng hiện rõ hắn đáng sợ như thế nào.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Đỗ Thiên Lượng, ngay sau đó hắn liền cảm giác được nửa mặt bên phải nóng rát đau đớn, như thịt đang từng mảng từng mảng rơi xuống vậy.
Lập tức, tiếng gào thét của Đỗ Thiên Lượng truyền khắp bốn phương.
Thanh âm này, so với chọc tiết heo, chỉ có hơn chứ không kém.
“A! Thẩm Lãng! Đánh người không đánh mặt, mày không biết hay sao?!”
Đỗ Thiên Lượng ôm lấy má phải, miệng hàm hồ không rõ, khoang miệng ồm ồm như ngậm nước, răng vỡ cùng máu theo khóe miệng trào ra.
“Tao tất nhiên biết, nhưng trước đó mày phải là người đã!” Thẩm Lãng lạnh giọng đáp.
“Đừng nói mày lại lưu ấn ký trên mặt tao?!” Đỗ Thiên Lượng méo mó hỏi.
“Chúc mừng mày, đoán đúng rồi.” Thẩm Lãng cười lạnh.
Vừa nghe lời này, mặt Đỗ Thiên Lãng xám ngoét.
Hắn có cảm giác tuyệt vọng, so với đau đớn trên thân thể còn thống khổ hơn, đó chính là hủy dung!
Mặt trái đã bị Thẩm Lãng lưu lại dấu ấn, hiện giờ má phải như thế này, Đỗ Thiên Lượng sắp phát điên rồi.
“Con mẹ mày! Thẩm Lãng! Tao muốn giết mày!”
Đỗ Thiên Lượng quát lớn, vọt tới chỗ Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thần sắc ung dung, nhẹ nhàng tung một cước, đá Đỗ Thiên Lượng ngã rạp trên mặt đất, răng cửa lại hư mất hai cái.