Chương 186
Gần đây chị Dương Tiểu Văn đang chủ trì hạng mục xây dựng một khu vui chơi ở thành phố Bình An, ngày ngày đều bận rộn công việc, tình huống xuất hiện cùng với Tống lão phu nhân chắc cũng không sai biệt lắm.
Hà Thanh Dương ở tỉnh thành, từ lâu đã quen biết cô.
Thấy được ôm đùi Tống gia trong vô vọng, Hà Thanh Dương đành phải lựa chọn nương nhờ nhà khác.
Mà hắn còn muốn lợi dụng sức lực của chị Dương Tiểu Văn đi trả thù Tống Tri Viễn và Thẩm Lãng.
Sau khi tới nhà của chị Dương Tiểu Văn và chị của hắn, sau khi xem mạch tượng xong Hà Thanh Dương liền dâng lên thành ý.
“Dương tiểu thư, thân thể hư nhược, chứng mất ngủ xuất hiện là do lo lắng quá độ, tôi có một phương thuốc rất hay, uống vào có thể tiêu trừ tật bệnh”.
Sau khi ra khỏi Tống gia, Hà Thanh Dương nhớ lại những lời mà Thẩm Lãng nói, cảm thấy phương thuốc bả đậu kia nếu có thể chữa được bệnh trạng này thì kỳ diệu vô cùng.
Hiện tại, hắn trực tiếp ăn cắp phương thuốc của Thẩm Lãng, dùng ở trên người Dương tiểu thư.
“Bác sĩ Hà thực sự có được phương thuốc tốt gì sao? Nếu bác sĩ có thể nhanh chóng chữa khỏi bệnh mất ngủ cho ta thì sẽ có hậu lễ đáp tạ”. Dương Tiểu thư hứa hẹn.
Trong lòng của Hà Thanh Dương nổi lên một tia âm hiểm, “ha hả, lần này lão tử coi như trong họa gặp phúc, tên tiểu tử kia thật ngu xuẩn lại có thể mang kỳ phương của mình nói cho ta nghe, đúng là một tên ngốc?”
“Dương tiểu thư cứ việc an tâm, Hà Thanh Dương tôi chỉ cần ba ngày là có thể chữa khỏi”.
“Ba ngày? Thật sao?”
Dương tiểu thư hi vọng thân thể mau chóng hồi phục, kỳ hạn công trình gần đây rất cấp bách, sâu chơi cần cô giám sát.
Hơn nữa cô mong khoảng thời gian này, mình sẽ ở trạng thái tốt nhất để có thể làm cho tình nhân vui vẻ.
Giờ đây, Hà Thanh Dương vỗ ngực đảm bảo: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ba ngày là đủ.”
“Được! Làm phiền bác sĩ Hà mau chữa trị giúp tôi, sau khi khỏi bệnh, tôi nhất định sẽ hậu tạ!” Dương tiểu thư mừng rỡ.
Vì vậy, Hà Thanh Dương viết lại đơn thuốc của Thẩm Lãng.
“Đây là phương thuốc hiếm do tôi độc chế, đã chữa khỏi nhiều bệnh nhân, thuốc này là loại có một không hai, thậm chí có thể mang đi xin bản quyền sáng chế, cô Dương cứ yên tâm uống.”
Hà Thanh Dương đúng là “nhân tài”, nói láo không biết ngượng, dốc lòng khoác lác, ngay chính hắn cũng tin đến nơi.
Dương tiểu thư nghe xong, kết hợp với uy tín từng nghe về Hà Thanh Dương, không hề nghĩ ngợi, lập tức gật đầu.
“Bác sĩ Hà đúng là thần y, thứ tôi muốn là thuốc trị dứt điểm căn bệnh này!” Dương tiểu thư tặng Hà Thanh Dương ngón tay cái.
Lúc này, Dương Tiểu Văn bước vào.
“Chị, em có chút việc muốn nói với chị.”
Chị Dương Tiểu Văn, Dương Tuyết, thấy trên mặt em trai có mấy dấu lằn, hình như là dấu giày, nhíu mày.
“Tiểu Văn, mày bị sao đấy?”
Chuyện bị đánh trong quán trà ở thành phố Bình An, Dương Tiểu Văn không nói với chị.
Một là chị quá bận, chỉ có hôm nay đi khám là rảnh rỗi.