Chương 32
Nửa tiếng sau, Thẩm Lãng đi khỏi phòng mua bán nhà đất trong sự tiễn chân vui vẻ của nhân viên mô giới.
Hiện nay, Thẩm Lãng là chủ sở hữu cao quý của khu dân cư Vân Thủy Sơn, chiều nay có thể làm thủ tục vào ở.
Trong khi đó, trong một khách sạn năm sao xa hoa thành phố Bình An, Tống Tri Viễn đang nói chuyện với cháu gái Tống Từ.
“Ông nội, ông vừa xuất viện phải nghỉ ngơi nhiều.”
“Tiểu Từ, nhà đã chọn xong rồi, khu nhà giàu Vân Thủy Sơn thành phố Bình An. Sau này cháu không cần chạy hai nơi nữa, cửa hàng mới vừa khai trương, khoảng thời gian này cần phải ổn định.”
“Tùy ông thôi, dù sao cháu chỉ ở dịp nghỉ hè, sau khi khai giảng lại lại về tỉnh rồi.”
“Sau này, chúng ta có thể sống cùng người tài kia rồi.”
“Ông à, ông nói gì vậy?” Đôi mày thanh tú trên gương mặt non nớt trắng trẻo của Tống Từ đột nhiên cau lại.
“Ông quyết định, tặng một căn biệt thự khu Vân Thủy Sơn cho cậu thanh niên đó, ông đã có được thông tin liên lạc của cậu ấy từ bệnh viện.”
“Biệt thự Vân Thủy Sơn hơn mấy chục tỷ, anh ta dựa vào đâu mà có, không cho!” Tống Từ vểnh đôi môi đỏ chúm chím.
“Tiểu Từ à, ông tự có suy tính.” Tống Tri Viễn nói bằng giọng chắc chắn.
“Cứ không cho, mặc dù nhà họ Tống chúng ta không thiếu tiền nhưng anh ta cũng không có tư cách nhận tiền của nhà họ Tống tỉnh thành.
“Tiểu Từ à, cháu không hiểu, cậu ấy là một người tài, sớm muộn gì cháu cũng hiểu, nội tặng cho cậu ấy biệt thự lớn, một là để đền ơn, hai là khiến cậu ấy làm việc trung thành với nhà họ Tống chúng ta.”
Ông lão Tống Tri Viễn quyết định rất tự tin.
Trong khi cô cháu gái Tống Từ lại tặc lưỡi không đồng ý với quan điểm của ông nội.
Sau khi Tống Tri Viễn đưa ra quyết định liền gọi điện cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng thấy số lạ gọi tới nhưng vẫn nghe.
Sau vài câu nói chuyện qua lại, Thẩm Lãng mới biết người mình cứu hôm đó là Tống Tri Viễn.
Trong cuộc nói chuyện, Tống Tri Viễn tỏ ý muốn tặng một căn nhà lớn cho Thẩm Lãng để bày tỏ lòng biết ơn cứu mạng.
“Thẩm Lãng à, cháu cứ nhận lấy đi, là người thành phố Bình An, chắc cháu cũng rõ giá trị của biệt thự ở Vân Thủy Sơn.” Tống Tri Viễn nghiêm túc nói.
“Ừm, cháu biết rõ.”
Đương nhiên rõ, ngay cả giá cả cụ thể Thẩm Lãng còn biết vì chiều nay vừa xách túi dọn vào.
“Nếu như biết rõ tại sao không nhận món quà này, chúng ta làm bạn bè.” Tống Tri Viễn rất tin tưởng việc Thẩm Lãng sẽ nhận lấy.
Nhưng câu trả lời sau đó của Thẩm Lãng lại khiến ông rất ngạc nhiên.
“Chúng ta có thể làm bạn nhưng biệt thự ông không cần thiết phải tặng, cháu không cần.” Thẩm Lãng trả lời một cách dửng dưng.
“Tiểu Lãng à, nhà ở Vân Thủy Sơn không rẻ, cháu đừng từ chối nữa.”
“Thực sự không cần, được rồi ông Tống, tấm lòng của ông, cháu xin nhận, cháu đang lái xe không tiện nói chuyện lâu.”
Sở hữu ba căn biệt thự Vân Thủy Sơn rồi nên Thẩm Lãng thực sự không tiếc rẻ.