Chương 214
” của Trương Nhược Hư, bài thơ lưu danh ngàn đời, chỉ tiếc chữ thế này căn bản không xứng với thơ!”
“Tôi cũng đồng ý, anh xem chữ “minh” này, viết dư một nét thành chữ “眀”, cả nét chữ cũng sai!”
*Trong câu thơ trên có một chữ “minh” (明), nghĩa là sáng, tỏ, ở đây tác giả ý nói thêm một nét vào thành chữ “minh” (眀).
“Thật đúng là làm tôi cười chết mất, giáo viên dạy văn của Thẩm Lãng chắc là giáo viên thể dục rồi!”
“Cậu không hiểu đâu, chữ viết như thế này, một chút cũng không phóng khoáng, không hề có trình độ chuyên nghiệp!”
Nghe tiếng nghị luận của những người xung quanh, Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu.
Một đám người không hiểu thư pháp lại đi bàn luận thư pháp, chuyện này giống như tiết mục tuyển chọn vậy, tiểu thịt tươi* chưa từng hát qua bài nào đã bị lôi đi làm giám khảo mấy cuộc thi âm nhạc.
*tiểu thịt tươi: cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi.
“Cách viết chữ “minh” này, nếu mọi người muốn ý kiến, có thể nghĩ cách đến hỏi cụ Nhan Châu Khanh, điều kiện duy nhất là nếu các người có cái can đảm đó.”
Khi Thẩm Lãng nói lời này, trong lòng dâng lên chút chua xót.
Không hiểu cũng không sao, cũng không có ai ép mấy người phải hiểu, bộ dáng thiếu hiểu biết của mấy người đúng thật rất buồn cười!
“Cậu nói vậy có ý gì? Tự biện minh cho mình chứ gì!” Có một nam sinh nghi ngờ nói.
“Đây là cách viết của Nhan Châu Khanh trong <Đa bảo tháp bi>*, chữ “minh” cổ vốn được viết là “眀”, nhưng sau này khi người viết thư pháp theo lối chữ thảo, hai nét hợp thành một, dần dần biến tấu thành chữ “minh” (明) như hiện tại.” Thẩm Lãng giải thích.
* Bia ghi lại nguyên do kiến tạo tháp Đa bảo của ngài Sở kim ở chùa Thiên phúc tại Tây kinh đời Đường.Bia này do Sầm huân soạn văn, Từ hạo khắc chữ triện trên ngạch (trán) bia, Nhan chân khanh viết chữ. (nguồn: phatgiao.org)
“Hiện tại là hiện tại, cổ đại là cổ đại, cậu đây là viết sai! Còn nói láo?” Vẫn còn người nghi ngờ.
“Không có kiến thức! Ngu muội!” Thẩm Lãng cười lạnh.
Thư pháp là một môn nghê thuật, nếu lúc nào cũng dựa theo nét chữ giản thể, thì còn gì là nghệ thuật nữa chứ.
Ngưu thước mẫu đơn*, dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn, cùng kẻ không hiểu nói, căn bản chính là nói không thông được.
*Ngưu tước mẫu đơn :trâu nhai mẫu đơn, chỉ những người dùng thứ rất quý giá mà lại không hề hay biết.
“Chữ Khải này nhìn như chữ con nít, viết đâu có tiêu sái, nếu so hai bức tranh chữ này, vẫn là Lý Mộc Ca viết tốt hơn!”
Có người hô lớn.
Ngay sau đó, những người ủng hộ Lý Mộc Ca liền đáp trả.
“Đúng vậy, đúng vậy, viết hành thư khó hơn, chữ Khải dễ ẹc!”
“Chữ Khải viết như chữ con nít, không có phong cách nghệ thuật gì cả!”
“Viết chữ Khải là chuyện vô cùng dễ, không có gì khó, đơn giản là chậm rãi viết từng chữ một thôi mà!”
Nghe những lời lẽ ngu xuẩn này, Thẩm Lãng cười lạnh.
Cái gì mà chậm rãi viết từng chữ? Mỗi một nét của thể chữ Nhan, ngòi bút dù là thẳng hay nghiêng, đều phải chú ý kỹ càng!
Dù là chữ Khải, hành thư, thể chữ Thảo, thể chữ Lệ, Thẩm Lãng đều hạ bút thành văn*, bất luận là cách viết chữ thư pháp nào, đều không có khả năng so sánh, vì căn bản không thể so sánh được.
*hạ bút thành văn: làm việc lưu loát, trôi chảy.
Giống như mèo với chó vậy, đều thuộc hai loại khác nhau.