Chương 112
“Nhuyễn Nhuyễn ghen sao?”
“Không có đâu. Mình ghen gì chứ. Chúng ta có phải là người yêu đâu.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không dám ngẩng đầu, sợ Thẩm Lãng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.
“Ha ha, Nhuyễn Nhuyễn à, còn nói em không ghen đi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cười nhẹ: “Nữ nhân ngu ngốc Tôn Tịnh Nhã kia nói mà em cũng tin sao? Anh có một người bạn có thực lực nhưng không phải là em gái gì đâu. Hơn nữa em gái thì tính khí thất thường lắm, anh lười để ý. Sở dĩ đi dạo phố cùng nhau tất cả đều là do ông nội cậu ta tác hợp đó.”
Kỳ thật, Thẩm Lãng đã sớm nhìn ra tâm tư của Tống Tri Viễn. Y thuật của hắn hữu dụng với Tống gia, tuy không biết nội tình cụ thể nhưng có thể nhìn ra được, vì muốn mượn sức dục vọng mãnh liệt hơn Triệu Thiết Sơn của hắn mà thậm chí không tiếc lợi dụng cháu gái ruột.
“Cậu… Cậu phải làm cháu rể của ông ta ư?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn đổ bình dấm chua.
“Đừng suy nghĩ nhiều làm chi. Cô ta ngốc như vậy, hơn nữa lại luôn bày ra tư thái cao cao tại thượng, anh không chịu nổi đâu. Được rồi Nhuyễn Nhuyễn à, đừng miên man suy nghĩ rằng sau này làm sao xa cách Tôn Tịnh Nhã, nữ nhân ngu ngốc này khó chịu lắm.”
Thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn ghen tuông quá độ, Thẩm Lãng dứt khoát kéo tay cô đi vào cửa hàng Hermes.
Cách để giải quyết nỗi ưu sầu chính là túi xách.
Nếu con gái không vui, cứ mua cho cô ấy một chiếc túi xách. Túi xách trị được bách bệnh đó nha.
Đồng hồ hợp với nam giới, còn với nữ giới thì túi xách với đồ trang sức lại được hoan nghênh hơn.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn chưa kịp nhìn tên cửa hàng đã bị Thẩm Lãng kéo vô bên trong rồi.
“Em muốn mua thứ gì thì cứ chọn đi, mua lấy vài món.” Thẩm Lãng sảng khoái nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mấy năm gần đây, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vì gánh nặng gia đình mà chưa từng tiếp xúc với đồ xa xỉ phẩm, nên Thẩm Lãng dự định đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi trải nghiệm cảm giác điên cuồng mua sắm.
Một nữ nhân viên của Hermes thấy khách đến vội vàng ra đón chào.
“Tiên sinh, ngài có yêu cầu gì thì cứ nói, túi xách ở đâu đều là hàng limited đó ạ.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa nhìn thấy giá cả, lập tức đại kinh thất sắc.
“Một cái túi xách thôi mà những 500.000 nhân dân tệ! Đắt quá!” Thế giới quan của Lâm Nhuyễn Nhuyễn rạn nứt rồi.
Cô biết những chiếc đồng hồ đó rất nổi tiếng, tinh vi, vật liệu đặc biệt, đắt là phải. Còn mua túi xách cũng có người chịu tiêu hàng trăm ngàn để mua sao?
Không phải Lâm Nhuyễn Nhuyễn không hiểu, chỉ là cô cảm thấy rất lãng phí.
“Cái đó, thôi bỏ đi, đắt lắm, rất lãng phí!”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt có hơi toát lên vẻ được sủng ái mà kinh sợ.
Lòng tốt của Thẩm Lãng thì cô nhận, chỉ là 50 vạn thì có thể mua được một ngôi nhà ở quê cô luôn rồi, giờ dùng để mua túi xách thì xa xỉ quá!
Hơn nữa, cô còn cho rằng, dù sao Thẩm Lãng cũng là làm công cho người khác, dù người nọ rộng rãi tới đâu nhưng Thẩm Lãng cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, còn không bằng tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào đi.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn tất cả đều là suy nghĩ cho Thẩm Lãng. Nhưng mà cô lại không biết, tiền của Thẩm Lãng tiêu mười đời cũng không hết!
“Không sao đâu, ít nhất em cũng cứ chọn một cái đi.” Thẩm Lãng nói.