"Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, cô Lục Như Tuyết nhờ tôi thay mặt cô ấy cảm ơn anh, cô ấy còn có hợp đồng cần giải quyết ở Thịnh Kinh nên đã rời đi trước, anh Trần, hôm nay chúng ta thương lượng một số vấn đề với Tam Đế, anh là cổ đông lớn nhất của công ty, tôi nghĩ sự có mặt của anh là cần thiết." Tống Mộng Nghiên ngập ngừng rồi nói.
"Bọn họ thì có gì mà đáng hiệp thương?" Trần Vũ hỏi.
"Anh Trần, có thể anh không biết, Tam Đế và chúng ta đều tập trung vào Trung y, nhưng hiện nay Trung y đang suy thoái, thị trường đang bị Tây y ăn mòn từng bước, nếu chúng ta có thể giải quyết những mâu thuẫn trước đây và cùng nhau nỗ lực, tôi tin rằng chúng ta sẽ có thể hồi sinh thị trường Trung y trong tương lai.” Tống Mộng Nghiên nói.
"Ý tưởng này không sai, nhưng tuy rằng tôi chưa từng giao tiếp với Hứa Lương Sơn của Tam Đế, nhưng tôi cảm thấy người này quá tham vọng, không thích hợp làm đối tác kinh doanh" Trân Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói: 'Nhưng nếu chúng ta hiệp thương thì cứ đi thử đi, cô ở đâu? Tôi sẽ đến đó ngay."
"Được, tôi sẽ gửi địa điểm cho anh." Tống Mộng Nghiên nói.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Vũ suy nghĩ một chút, liền nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
Trong phòng riêng của Câu lạc bộ kinh doanh Thịnh Đường, Tống Mộng Nghiên đã gặp Hứa Lương Sơn.
Hứa Lương Sơn hơn bốn mươi tuổi, mang lại cho người khác một cảm giác có chút mưu mô.
"Mộng Nghiên, lúc trước có rất nhiều lần hợp tác giữa chú và bố cháu đều đã được thương lượng ở đây, chú còn đến thăm bố cháu khi ông ấy mới bị bệnh, đáng tiếc là ông ấy vẫn không qua khỏi." Hứa Lương Sơn vừa đến đã kể lể cảm tình.
"Chú Hứa, cảm ơn chú đã quan tâm đến bố cháu." Tống Mộng Nghiên gật đầu nói: "Thiên Vân và Tam Đế của chúng ta đều có nguồn gốc từ Trung y, hiện tại thị phần của Trung y đang dần bị xói mòn, chúng ta nên hợp tác để có thể tiến xa hơn.
"Ha ha, cháu nói không sai, hôm nay chú tới đây cũng là vì có ý này." Hứa Lương Sơn gật đầu: "Để chúc cho chúng ta đi sâu vào hợp tác, ly rượu này, chú mời cháu."
Hứa Lương Sơn nâng ly rượu vang đỏ lên, cụng ly với Tống Mộng Nghiên rồi uống cạn.
Tống Mộng Nghiên cũng uống cạn ly rượu vang đỏ trong tay, rồi lấy ra một bản kế hoạch, nói: "Chú Hứa, đây là kế hoạch của cháu, trong này đã trình bày chỉ tiết về việc đi sâu vào hợp tác giữa chúng ta, chú nhìn xem."
"Cái này, không cần xem đâu!" Sắc mặt Hứa Lương Sơn đột nhiên thay đổi, ông ta đặt ly rượu xuống, sau đó cầm lấy bản kế hoạch trong tay Tống Mộng Nghiên, không thèm nhìn mà ném thẳng xuống dưới bàn.
"Chú Hứa, chú có ý gì?" Tống Mộng Nghiên kinh ngạc.
"Ha ha, nếu là hợp tác, vậy cứ làm theo ý chú là được." Hứa Lương Sơn cười đứng lên: "Thứ nhất, chú sẽ ra một triệu đầu tư vào Thiên Vân, chiếm 80% cổ phần của Thiên Vân"
"Thứ hai, công thức của một số loại thuốc mới do Dược phẩm Thiên Vân tung ra thị trường sẽ được chuyển giao miễn phí cho chú, về sau nếu không có sự cho phép của chú thì không được phép sử dụng những công thức này."
"Ông điên rồi sao?" Sắc mặt Tống Mộng Nghiên đột nhiên thay đổi, Hứa Lương Sơn đâu hề có ý định hợp tác? Đây là ăn cướp trắng trợn.
"Tôi còn chưa nói xong." Hứa Lương Sơn cười lạnh: "Từ nay về sau, Dược phẩm Thiên Vân sẽ là công ty con của Tam Đế, tất cả quyết định, hướng đi, thậm chí cả nhân sự của Thiên Vân đều sẽ do Tam Đế quyết định."
"Đáng lẽ tôi nên nghe lời anh Trần." Tống Mộng Nghiên đứng lên, lạnh lùng nói: "Tôi không nên tới đây để nói chuyện cùng phát triển gì với ông, Hứa Lương Sơn, ông là một tên vô lại.
"Đúng vậy, tôi đúng là một tên vô lại, tôi còn có lời muốn nói, cô và con trai tôi cũng cùng tuổi, về sau cô nên gả làm vợ con tôi đi." Hứa Lương Sơn cười nói
"Đừng có nằm mơ." Tống Mộng Nghiên tức giận, con trai duy nhất của Hứa Lương Sơn bị thiểu năng trí tuệ, chỉ số IQ ngang bằng với một đứa trẻ bảy tám tuổi, chắc chăn là Hứa Lương Sơn đã điên khi đưa ra những điều kiện này.