"Giấy phép hành y của ông đâu?" Tên béo chậm rãi nhìn xung quanh.
"Ở đây, ngoài ra tôi là quản sự của hiệp hội Trung y, giấy phép này không thành vấn đề chứ." Ông Triệu lấy giấy chứng nhận ra.
"Còn cậu, cậu còn trẻ như vậy cũng là bác sĩ trung y sao?" Tên béo chỉ vào Trần Vũ.
"Không sai, hôm qua mới lấy chứng nhận." Trần Vũ lấy giấy chứng nhận Trung y do ông Triệu mới cho anh ra và nói.
"Giả đúng không, cậu là hành y phi pháp, bây giờ sở y tế chúng tôi đang tra loại người như các người, người đâu tới đây dẫn đi." Tên béo vung tay lên, phía sau ông ta có mấy người mặc đồng phục tiến lên muốn bắt người.
"Dù tôi hành y phi pháp thì người bắt tôi cũng phải là đồn công an, ông có quyền gì mà chấp pháp?” Trần Vũ liếc tên béo một cái và nói: "Mặt khác ông có chức vị gì, làm cái gì?"
"Trần Vũ, đây là nhân viên tuần tra của sở y tế chuyên đi bắt loại người phi pháp hành y như các người, khi mọi người chạy chữa nhất định phải cảnh giác cao. độ." Chu Bằng kêu lên: "Tuyệt đối không được để thứ bác sĩ giả mạo như anh ta lừa gạt."
"Chúng tôi có bị lừa thì cũng không đến dược đường của các người để bị hố." Có người khinh thường nói.
"Đúng vậy, còn đắt hơn bệnh viện, mà hiệu quả thuốc men còn không tốt."
"Bác sĩ Tiểu Trần người ta có thể khởi tử hồi sinh, muốn chứng nhận cái quái gì."
Những người ở hiện trường nhao nhao tỏ ý bất mãn, Chu Bằng lúng túng ngậm miệng lại, thuốc của dược đường Danh Thuận có tiếng là mắc.
"Tất cả im miệng cho tôi, chúng tôi đang giải quyết việc chung, bắt người trước rồi đóng cửa phòng khám lại, tra rõ ràng rồi tính, vấn đề này rất nghiêm trọng, không đến mười ngày nửa tháng thì tra không rõ được." Tên béo vung tay lên.
"Chờ một chút, để tôi phối hợp điều tra thì được, nhưng y quán có giấy tờ đầy đủ, ông dựa vào cái gì mà đòi đóng cửa?" Trần Vũ cả giận n.
"Tôi nói đóng là đóng, cậu không phục à?" Tên béo. chỉ vào chữ 'Y tế trên cánh tay và nói: "Cậu đã ăn chén cơm này cũng nên biết hai chữ này, biết bộ đồng phục này:
"Anh là người của bộ ngành nào?" Đúng vào lúc này, trên lầu hai truyền tới một giọng nói, Lý Văn Quang bước. xuống.
Lý Văn Quang là ông lớn của sở y tế, ông cũng không ngờ hôm nay tới đây lại gặp được người của Hạ thị và Lâm thị. Ông đang trò chuyện rất vui với Hạ Thiên ở trên kia, hơn nữa Hạ Thiên đã quyết định đầu tư vào mấy phương diện y dược, mà tất cả những chuyện này đều sẽ trở thành chiến tích của ông.
Nhưng đang bàn bạc rất cao hứng thì những người phía dưới lại đến gây chuyện.
"Tôi thuộc bộ ngành nào mắc mớ gì tới ông? Ông là ai, có tư cách gì hỏi đến chuyện của tôi?" Tên béo không quay đầu lại mà đã cả giận quát.
"Tôi là Lý Văn Quang, anh là bộ ngành nào? Lãnh đạo của anh là ai?" Lý Văn Quang tức giận hỏi.
Nhìn đồng phục của mấy người này thì đúng là hệ thống y tế của ông, bọn họ đang không coi ông ra gì sao?
"Lý Văn Quang? Ha ha, ông là Lý Văn Quang thì tôi chính là Chu Trì, giả vờ giả vịt cái gì chứ." Tên béo kia cười lạnh rồi quay đầu.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Văn Quang đi xuống lầu thì ông ta không tự chủ được mà rùng mình một cái, vội vàng ưỡn người lên: "Cục, cục trưởng Lý, sao ông lại ở đây?"
"Anh thuộc bộ ngành nào, lãnh đạo là ai?" Lý Văn Quang cả giận nói.
"Tôi tôi là bộ phận tra xét giấy chứng nhận, tôi..." Tên béo bị dọa đến mặt không còn chút máu, đã trắng bệch cả ra.
"Sao tôi chưa từng nghe qua bộ phận này? Có phải anh giả mạo hay không?" Lý Văn Quang nhìn chằm chằm tên béo.
"Không không, không phải, chúng tôi điều tra chứng nhận giả, tiếp nhận tố cáo nơi này có người hành y phi pháp nên chạy tới." Tên béo nơm nớp lo sợ mà nói.
"Giấy chứng nhận? Anh mù rồi sao?" Lý Văn Quang chỉ vào giấy chứng nhận trên tường: "Anh không nhìn thấy trên này có đóng dấu à? Anh tên là gì? Tôi hỏi xem lãnh đạo của anh quản lý cấp dưới như thế nào."