"Ha ha, sư phụ của tôi đã đặc biệt dạy tôi cái này, sư phụ tôi đã từng gặp thứ này mấy chục năm trước, ông ấy tận mắt chứng kiến có người dùng tiên hộc cứu một người vừa mới chết sống lại từ cửa địa ngục."
“Tôi mua hết.” Triệu Trung nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Triệu Trung, đây là thứ chúng tôi nhìn thấy trước." Lâm Thanh Nguyệt tức giận nói.
"Thanh Nguyệt à, người nào ra giá cao thì được, ông. cụ cây tiên hộc này có giá bao nhiêu? Tôi mua hết." Triệu Trung hỏi.
“Sáu cây, 60 triệu.” Ông lão vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
"Tôi trả 80 triệu." Trân Vũ ở một bên nói.
“Tôi ra 100 triệu.” Triệu Trung cười lạnh: “Trần Vũ, cậu có tư cách chơi với tôi sao?”
"120 triệu." Trân Vũ tiếp tục kêu. "Hai trăm triệu." Triệu Trung mỉm cười, muốn đua tiền với anh ta, Triệu Trung này không thiếu nhất chính là tiền.
Trần Vũ cau mày, 200 triệu đối với anh thì có chút khó khăn.
"220." Lâm Thanh Nguyệt ngẩng đầu: "Trần Vũ, anh sợ cái gì, có tôi đây."
"Như vậy không thích hợp." Trần Vũ cười khổ nói.
"Tôi cho anh mượn tiền, không cần phải trả." Lâm 'Thanh Nguyệt hừ một tiếng.
“300 triệu.” Triệu Trung tiếp tục ra giá: “Trần Vũ, cậu có muốn tiếp tục chơi không?”
"Tiếp tục không? Nếu tiếp tục thì cứ chơi tiếp đi, có tôi ở đây đừng lo lắng về chuyện tiền bạc." Lâm Thanh Nguyệt hỏi.
"Quên đi, chúc mừng cậu Triệu, đây là của anh." Trần Vũ khẽ mỉm cười.
"Ông cụ, chuyển tiền." Triệu Trung cười lớn, có mấy cây dược liệu quý hiếm này, anh ta thật đúng là kiếm được bộn, đây là thứ có thể khiến người chết sống lại.
“Chuyển vào tài khoản này đi.” Ông lão ném ra một cái tài khoản, sau đó lấy mấy cây tiên hộc từ trong đất ra, gói ghém lại, bộ dáng ông ta vẫn thong dong như cũ.
Triệu Trung vẫy tay với tên đàn em phía sau: “Chuyển tiền.”
"Vâng, cậu Triệu." Tên đàn em gật đầu, lấy lá chắn U(*) ra và bắt đầu chuyển tiền.
"Ông cụ, ông có muốn bán phần đất của tiên hộc này không?" Trân Vũ đột nhiên nói.
"Phần đất này đã thấm đẫm nguyên khí của tiên hộc, nếu muốn, giá khởi điểm là 300 nghìn." Ông lão bất ngờ liếc nhìn Trần Vũ.
"Tôi muốn." Trần Vũ gật đầu, trực tiếp chuyển tiền.
"Được." Thấy đã chuyển khoản thành công, ông lão liền gói đất lại đưa cho Trần Vũ, sau đó rời khỏi sạp hàng về nhà.
"Ha ha, Trần Vũ, sao tôi lại có cảm giác cậu giống như một tên ăn mày nhặt cơm thừa canh cặn vậy?" Triệu 'Trung vô cùng yêu thích ôm mấy cây tiên hộc trong tay, anh ta rất đắc ý.
"Chúc mừng cậu Triệu mua được thuốc quý mà mình yêu thích." Trần Vũ mỉm cười.
"Bề ngoài thì chúc mừng tôi, nhưng trong lòng chắc chắn là đang mắng tôi." Triệu Trung cười lạnh: "Trần Vũ,
chênh lệch về thực lực là vĩnh viễn không thể bù đắp.
“Cũng giống như cậu, trơ mắt nhìn mấy cây tiên hộc quý hiếm ở trước mặt, nhưng lại không mua được, cảm giác này rất khó chịu đúng không." Triệu Trung cười nói: “Cậu chỉ có thể mua một ít đất dính nguyên khí, ha ha, sao tôi lại có cảm giác như cậu đang nhặt cơm thừa để ăn vậy?"
"Cô Dư, cô đem chút đất này về, có thể lập tức khiến Nguyệt hiện thảo sống lại." Trần Vũ không để ý đến Triệu Trung, giao số đất trong tay cho Dư Chân.
"Thật sao? Cảm ơn anh rất nhiều." Dư Chân vui mừng và nhanh chóng nhận lấy.
"Trần Vũ, sao cậu không cầu xin tôi, tôi sẽ bán cho. cậu một cây, một cây 200 triệu thì sao?" Triệu Trung tiếp tục chế giễu Trần Vũ.
"Cậu Triệu, để tôi chia sẻ cho anh một chút kiến thức về cách phân loại thiên tài địa bảo." Trần Vũ cười nói: "Loại dược liệu này đã thuộc về phạm trù thiên tài địa bảo, chia làm trân, nguyên, linh và tiên."
“Trầm hương lần trước và nấm linh chỉ lần này có niên đại lâu năm, chứa đựng nguyên linh khí nên gọi là trân."
"Tiên hộc tử vận mà Vương Kỳ nhắc đến, có thể được gọi là linh nhưng anh ta không hiểu và bị nhầm lẫn giữa tiên hộc tử vận với tiên hộc lan vận, rễ của lan vận có màu đỏ tím và rễ của tử vận có màu vàng."
"Tử vận là cấp linh, anh có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được, bởi vì nó có thể quyết định sự sống và cái chết." Trần Vũ cười nói: "Nhưng dược liệu cấp nguyên, nếu may mắn vẫn có thể nhìn thấy được, cho. nên thứ mà anh vừa mua cao nhất cũng chỉ là dược liệu cấp nguyên.”
"Cậu nói cái gì?" Sắc mặt Vương Kỳ thay đổi: "Cậu đừng ăn nói nhảm nhí, làm sao tôi có thể nhìn lâm được?"