Mục lục
Cao Thủ Y Đạo (Y Đạo Truyền Thừa)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cục trưởng Lý, tôi tên là Trương Vệ, lãnh đạo của tôi là Lưu Hưng, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi chỉ tiếp nhận tố cáo thôi." Tên béo gần như sắp. khóc.

"Cấp dưới của Lưu Hưng đúng không, nói cho anh ta đơn xin thăng chức đó không thông qua được, còn các người ngày mai bắt đầu tạm thời cách chức tự kiểm điểm, cút đi cho tôi.

Lý Văn Quang cả giận nói: "Bộ tôi không biết các người làm gì sao? Mặc bộ đồng phục này không phải là phục vụ cho dân chúng à? Hay là để diễu võ giương oai?"

Tên béo cúi đầu xuống, không ngừng gật đầu rồi sợ hãi rời đi.

Hai người nhà họ Chu bị dọa đến không dám thở mạnh, bọn họ cũng không ngờ Lý Văn Quang còn chưa đi.

"Tiểu Trần, y thuật của cậu không tệ, cố gắng nhiều hơn nhé, ha ha." Lý Văn Quang cười ha ha: "Tôi còn có việc phải đi trước."

"Anh Lý đi thong thả." Trần Vũ cười ha hả nói.

Lý Văn Quang gật gật đầu rồi liếc nhìn hai người nhà họ Chu, hừ lạnh một tiếng mới rời đi.

Sắc mặt hai người nhà họ Chu trắng bệch, Lý Văn Quang đang cảnh cáo bọn họ, nếu còn dám làm loạn thì sẽ không khách sáo.

"Mọi người tiếp tục đi." Trần Vũ phất phất tay, liếc hai người một cái và nói: "Chu Hồng Nho, có âm mưu gì thì tung ra hết ra, tôi chờ."

"Hừ, lão già sống dai." Ông Triệu hừ một tiếng, cũng không để ý tới hai người này.

"Họ Trần, mày chờ đi." Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi mà nói, sau đó lại cầm điện thoại gọi đi.

Chỉ một lúc sau, mấy chiếc máy xúc xe nâng chạy tới bao vây lấy Hạnh Lâm Cư, nhìn dáng vẻ này là muốn san bằng Hạnh Lâm Cư thành bình địa.

Một tên to con đứng ngoài cửa ra vào quát lớn: "Nơi này sắp bị hủy, tất cả mọi người đi ra ngoài."

"Anh làm gì vậy, nhà tôi mà anh nói hủy là hủy sao?" Lần này Triệu An Nhiên cũng tức giận, hai người nhà họ. Chu quá hà hiếp người khác, rõ ràng tên to con này là do. họ kêu đến để gây chuyện.

"Chuyện này không liên quan đến tôi." Chu Bằng bày ra dáng vẻ vô lại: "Triệu An Nhiên, các người phải hưởng ứng chính sách, chỗ cũ nát tồi tàn này của các người ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, đã sớm nên hủy đi."

"Ai dám động vào thử xem." Ông Triệu cả giận nói: "Lấy văn bản ra, nếu có văn bản thì tôi để các người hủy

đi, nếu không có thì lập tức cút đi cho tôi.

"Lão già, văn bản đang trên đường tới, sẽ lập tức lấy ra thôi, chính sách bây giờ của chúng tôi là hủy trước bổ sung văn bản sau, ra tay đi." Tên to con kia cười lạnh một tiếng rồi vung tay lên, mấy chiếc xe nâng bên ngoài lập tức rồ máy.

"Anh ghê gớm quá vậy, không lấy ra được văn bản mà dám ra tay?" Trần Vũ đưa đầu ra nhìn tên to con kia và nói: "Anh có tin mình mà dám động một chút thì tôi sẽ làm máy móc mà người của anh mang đến hỏng hết không."

"Ngu xuẩn, anh nghĩ mình là ai? Nói dăm ba câu mà muốn hù dọa tôi?" Tên to con cười rồi chỉ vào Trần Vũ và nói: "Đập thẳng lên đầu thằng ranh này, tôi không tin nó dám đứng đó bất động."

Âm ầm, một chiếc xe xông về phía trước rồi ép xuống đầu Trần Vũ, tên này thật sự không coi mạng người ra gì.

Thân hình Trần Vũ lóe lên rồi nhảy lên chiếc xe kia, vỗ một chưởng xuống đập nát cửa kính, kéo tài xế bên trong ra ngoài rồi tung một quyền vào đầu tài xế này.

Gã ta kêu thảm một tiếng rồi đâm đầu ngã xuống từ chiếc xe, mặt đầy máu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Trần Vũ lấy ra một cây xẻng trong phòng điều khiển, vận chân khí rồi bỗng đập tới động cơ chiếc xe.

Bịch, cái xẻng dài hơn một mét trực tiếp đập vào. động cơ, nó phát ra tiếng nổ chói tai rồi xịt khói đen, cái máy mấy chục vạn trực tiếp đi đời.

"Không phục thì cứ việc ra tay." Trần Vũ lạnh lùng nhìn mấy người tài xế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK