Mục lục
Cao Thủ Y Đạo (Y Đạo Truyền Thừa)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm, xem ra mượn thế của Chu Hồng Tuyết, ông đã làm không ít điều xăng bậy." Trần Vũ nhếch miệng cười, bỗng nhiên anh lại đá một cước ra ngoài, rắn chắc vào giữa hai chân của Vương Khai.

Vương Khai trừng mắt, trong nháy mắt, hô hấp của ông ta có chút dồn dập, sát chiêu đá thẳng vào chỗ hiểm của đối phương của Trần Vũ rắn chắc đó, ông ta cảm giác giữa hai chân đau đớn kịch liệt.

"A... a...' Một lúc lâu sau, Vương Khai mới phát ra tiếng gào to đau khổ tột cùng, ông ta quỳ rạp trên mặt đất ôm bụm giữa hai chân không ngừng vặn vẹo, kêu thảm.

"Tôi cũng tiện nói điều kiện của tôi nhé." Trần Vũ lạnh lùng n ôi dùng mười triệu thu mua dược phẩm Thạch Môn, sau khi thu mua thì ông sẽ không còn bất kỳ. liên quan nào đến dược phẩm Thạch Môn, sau này dẫn cả nhà cút ra khỏi Phong Lăng, nếu không tôi sẽ khiến ông chết."

"Hãy đợi đấy, tên họ Trần kia đợi đó cho tôi, cả nhà cậu sẽ bị cắt cổ, Hồng Tuyết sẽ giết cậu đó." Vương Khai thét chói tai.

"Vậy được, bây giờ bảo cô ta qua đây, tôi muốn xem xem cô ta có thể làm gì được tôi." Trần Vũ cười giễu, anh nắm lấy Vương Khai đi ra khỏi phòng làm việc, tới cửa của xưởng dược phẩm Thạch Môn thì ném ông ta ở lại đây.

"Bảo cô ta tới đây ngay, tôi muốn xem Huyền Võ có thể làm gì được tôi." Trần Vũ cười giễu nói.

"Cậu đợi đấy..." Vương Khai chật vật ngồi dậy, cầm lấy điện thoại bấm số.

Nhưng ông ta thật sự rất đau, bấm số mấy lần đều sai, hơn nữa ông ta còn trần truồng, dáng vẻ cả người là thịt trong nháy mắt thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Xưởng chế thuốc nằm bên trong khu công nghiệp chuyên ngành, bên trong không chỉ có một xí nghiệp.

Nhân viên lui tới cùng với người phụ trách của xưởng chế thuốc khác nhìn thấy cảnh tượng này đều dừng chân lại vây xem.

"Đây không phải là ông chủ Vương Khai của dược phẩm Thạch Môn à?"

"Là ông ta, lão háo sắc xảy ra chuyện rồi?”

"Tên khốn này cắt xén tiền lương tiền thưởng của công nhân, đoạt đơn, chèn ép đồng nghiệp khác, đã sớm khiến người ta oán giận một mảng rồi."

"Đúng vậy, ỷ vào phía sau cháu gái của ông ta có thế lực giang hồ, không coi ai ra gì, đây là gặp phải người tàn nhẫn rồi.". truyện tiên hiệp hay

"Chậc, đây chẳng phải là tổng giác đốc Tống và tổng giám đốc Trần bàn bạc thu mua dược phẩm Thiên Vân gần đây ư?"

Người vây xem ngày càng nhiều, danh tiếng của người này ở đây vốn cực kỳ xấu, bây giờ nhìn thấy ông bị người ta xử lý, mọi người đều ngạc nhiên dừng lại vây xem.

Hơn nữa bảo vệ trong nhà xưởng cầm gậy cao su trong tay, nhưng lại không dám tiến lên.

"Các người đều là người chết à? Bóp chết thằng nhãi này đi." Vương Khai gọi điện thoại xong, cởi trần bị người †a vây xem giống như con khỉ, ông ta không chịu được nên xông về phía một đám bảo vệ hét lên.

Mấy bảo vệ cầm gậy cao su trong tay nóng lòng muốn thử, lại không dám tiến lên.

"Mạng là của mình, cầm chút tiền lương mà liên lụy đến tính mạng không đáng lắm nhỉ?" Trần Vũ liếc nhìn mấy bảo vệ trẻ tuổi, sau đó đá một cước lên bức tường bên cạnh.

Bịch... một tiếng trầm đục vang lên, mảng đá của bức tường bên cạnh bị Trần Vũ đá bay tán loạn.

Khiến mấy bảo vệ sợ đến ngây người, đây là tường bê tông đó, vậy mà một cước của Trần Vũ lại đá hổng một lỗ, nếu đá lên trên người bọn họ thì sẽ có kết quả gì chứ?

Lập tức, mấy bảo vệ rụt đầu trở về, bọn họ không cho rằng cơ thể của mình rẳn chắc được như bê tông.

"Phế vật, đợi lát nữa tôi sẽ sa thải hết các người, đồ vô dụng." Vương Khai khàn giọng nổi giận chửi mắng.

Mặt trời giữa ban trưa rất độc, lưng của Vương Khai bị phơi nắng đến mức đỏ bừng tróc da, ông ta bò dậy muốn đi đến mái đình bên cạnh nhưng lại bị Trần Vũ đạp bay ra xa mấy mét.

"Trần Vũ... cậu đợi đó, cháu gái tôi sắp tới rồi, con bé sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn." Vương Khai quát ầm lên.

"Tôi chờ cô ta đây, ông tốt nhất là bảo cô ta nhanh chút, muộn nữa có thể ông không đợi cô ta đến được đã chết rồi." Trần Vũ cười giễu nói.

Vương Khai đứng lên, run rẩy ở một bên, không dám nói thêm gì nữa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, ông phơi nắng dưới ánh mặt trời hầu như bị cảm nắng, cuối cùng một chiếc BMW: chạy tới, dừng lại ở trước cửa, hai hàng võ giả mặc trang phục màu đen xếp thành một hàng ở trước cửa.

Cánh cửa được mở ra, Chu Hồng Tuyết bước ra ngoài.

"Tới rồi, cháu gái của tôi tới rồi, tên khốn, cậu đợi chết đi." Vương Khai vui vẻ, ông ta không quan tâm đến đau đớn trên người mà chạy về phía Chu Hồng Tuyết.

Ông ta vừa chạy vừa khóc lên: "Hồng Tuyết, có người tới nơi này gây sự, cậu báo tên của cháu cũng không có tác dụng, cháu phải làm chủ cho cậu đó."

"Là ai làm?" Chu Hồng Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của Vương Khai, hàng lông mày của cô ta nhíu lại, trong đồng tử còn hiện lên một tia sát ý.

"Là tên khốn họ Trần, Hồng Tuyết, cậu bị chút tổn thương không sao cả, nhưng những người này muốn cưỡng ép thu mua xưởng chế thuốc của chúng ta, cháu có cổ phần bên trong xưởng thuốc này đó."

"Huống hồ tên khốn này hoàn toàn không xem cháu ra gì, nếu như hôm nay cậu ta không để lại chút linh kiện, sau này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ làm mất uy danh của

quán trà Huyền Vũ." Vẻ mặt Vương Khai như đưa đám.

"Cậu yên tâm đi, dám đả thương cậu chính là sỉ nhục: quán trà Huyền Vũ tôi, cháu muốn xem xem ai lại to gan như vậy, ngay cả quán trà Huyền Vũ chúng ta cũng không xem ra gì." Chu Hồng Tuyết lạnh lẽo nhìn về phía Trần Vũ: "Nếu hôm nay các hạ không cho tôi một lời giải thích, chỉ sợ sẽ tan nhà nát cửa đó."

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trần Vũ, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi: "Anh Trần?"

"Cô muốn giải thích gì?" Trần Vũ thản nhiên nói.

"Xin lỗi anh Trần, tôi không biết là anh." Lúc Chu Tuyết Hồng mới bước ra, luồng âm u nghiêm khắc đó trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, cô ta vội vàng khom người về phía Trần Vũ.

"Hồng Tuyết, cậu ta là ai?" Vẻ mặt Vương Khai lập. tức tái mét.

Chu Hồng Tuyết là người trong giang hồ, hơn nữa quán trà Huyền Vũ là do Lý Huyền Linh, người có chức cao vọng trọng trong giang hồ mở ra, còn có thập tam thái bảo to lớn ủng hộ.

Hơn nữa cô ta còn là nghĩa nữ của Lý Huyền Linh, tương lai có khả năng tiếp quản quán trà Huyền Vũ, cho nên đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Khai lại hống hách như vậy.

Nhưng người mạnh mẽ như Chu Hồng Tuyết nhìn thấy Trần Vũ lại có thái độ cung kính, rốt cuộc cậu nhóc. này là ai?

"Cô nói xem, cô muốn giải thích gì nào?" Trần Vũ cười giều.

"Anh Trần, nếu cậu của tôi có chỗ nào đắc tội với anh, xin anh bỏ qua cho, tôi chịu tội với anh thay cho ông ấy." Chu Hồng Tuyết hít một hơi thật sâu, hơi khom người về phía Trần Vũ.

"Cô chịu tội như vậy sợ là không cam tâm tình nguyện đúng không." Trần Vũ liếc nhìn Chu Hồng Tuyết: "Khó trách cậu của cô có thể đi ngang trong khu công nghiệp, khất nợ tiền lương tiền thưởng của nhân viên, đoạt địa bàn đoạt đơn hàng của người khác."

"Cũng khó trách sống lưng của ông ta thẳng tắp như vậy, thì ra bên trong có cổ phần của cô, có Chu Hồng Tuyết cô, có chuyện gì mà ông ta không dám làm cơ chứ?"

"Anh Trần, xin đừng hiểu lầm, đây là cậu của tôi, tôi và ông ấy chỉ là bà con xa, tôi vốn không có cổ phần ở trong này, chỉ là nghĩ đến đều là người thân cho nên bình thường quan tâm chút mà thôi." Chu Hồng Tuyết đã phủi sạch quan hệ với người này rồi.

"ồ, vậy là tôi hiểu lầm cô rồi?" Trần Vũ nhìn Chu Hồng Tuyết, anh lạnh lùng nói: "Nghĩa phụ của cô, Lý Huyền Linh làm nghĩa mới có được địa vị giang hồ như ngày hôm nay, Chu Hồng Tuyết, nếu để ông ấy biết cô mượn thế của ông ấy đi làm xăng làm bậy, cô cảm thấy sau này quán trà Huyền Vũ còn có thể giao vào tay cô không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK