"Bồi thường? Cô bồi thường thế nào? Số tiền vi phạm hợp đồng đó cô táng gia bại sản chưa chắc đã bồi thường nổi." Lưu Đông hít một hơi xì gà rồi nhả ra một làn khói, ung dung nói: "Nhưng để chúng tôi không truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của cô cũng được."
"Ừm, anh nói điều kiện đi." Ninh Nhã Tuyết mỉm cười. "Nhượng ra tám mươi phần trăm cổ phần của văn phòng luật sư của cô cho Kim Ninh, sau này không được
nhận các vụ án liên quan đến Kim Ninh." Lưu Đông nói.
"Còn gì nữa không?" Ninh Nhã Tuyết hỏi.
"Còn nữa? Làm người phụ nữ của tôi." Lưu Đông cười ha ha: "Nếu như cô đồng ý thì tôi sẽ coi như không có những chuyện này."
"Được, tôi đồng ý." Ninh Nhã Tuyết gật đầu.
"Cô đồng ý?" Không chỉ Lưu Đông, cho dù là Trần Vũ cũng là kinh ngạc, anh hổn hển đứng dậy: "Tôi không đồng ý."
"Anh không đồng ý điều kiện nào? Là hai cái, hay là cái sau cùng?" Ninh Nhã Tuyết ngẩng đầu nhìn Trần Vũ.
"Đầu không đồng ý." Trần Vũ tức giận nói: "Điều kiện mà tên khốn này đưa ra chính là đang hủy hoại cô, làm người phụ nữ của anh ta mà cô cũng nhịn được à?”
"Tôi có thể nhịn, dù sao thì tôi cũng không muốn táng gia bại sản." Trên mặt của Ninh Nhã Tuyết lộ ra nụ cười mỉm.
"Cô muốn táng gia bại sản thì tôi nuôi cô, anh ta dám động đến một ngón tay của cô, tôi sẽ khiến anh ta hối hận khi sinh ra trên đời này." Trần Vũ lạnh lùng nói.
"Anh vẫn là quan tâm tôi." Ninh Nhã Tuyết cười khúc khích.
"Tôi..." Trần Vũ không có tính khí, cô ấy lại giở trò nữa, đúng vậy, cô ấy là luật sư kim bài lợi hại nhất Phong. Lăng, sao có thể bị Lưu Đông khống chế chứ? Cô ấy chỉ muốn thử thái độ của mình mà thôi.
"Thăng nhãi, mày là cái thá gì? Mày nói không đồng ý thì không đồng ý à? Cảnh cáo mày, mặc kệ có liên quan gì đến cô ấy, sau này đều phải rời xa cô ấy một chút, bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tao." Lưu Đông cười giễu nói.
Trần Vũ không nói gì cả, bỗng nhiên anh tiến lên một bước đánh một quyền vào bụng của Lưu Đông, Lưu Đông đau đớn, điếu xì gà trong miệng rớt ra ngoài, há miệng kêu đau.
Trần Vũ chộp lấy điếu xì gà trên mặt đất, nhét điếu xì gà vẫn đang cháy vào trong miệng của Lưu Đông.
Ánh mắt của Lưu Đông thẳng tắp, anh ta nằm rạp. trên mặt đất, rướn cổ lên co quắp ho khan kịch liệt, điếu xì gà đã làm bỏng cổ họng của anh ta, khiến anh ta đau đớn không chịu nổi.
"Mày toang rồi, tao sẽ kiện mày ngồi tù." Lưu Đông vùng vẫy một lúc lâu mới ôm cổ họng bò dậy, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp ném lên bàn, rồi hung dữ nói: "Ninh Nhã Tuyết, đây là bạn của cô đúng không, cô bảo anh ta cứ đợi đi."
Lưu Đông vứt lại danh thiếp rồi xoay người rời đi, nhưng anh ta lại cảm thấy cổ họng bị siết chặt, lại bị Trần Vũ bóp cổ giơ lên.
"Mày làm gì vậy? Mau buông tao ra, tao cảnh cáo mày tao là luật sư đó, bây giờ mày đang phạm pháp, lập tức dừng hành vi trái pháp luật của mày lại ngay, nếu không mày sẽ ngồi tù đó." Lưu Đông bắt đầu luống cuống.
"Vậy ư?" Trần Vũ nở nụ cười, bàn tay còn lại của anh duỗi ra, mấy cây châm bạc nhỏ được điều chế đặc biệt xuất hiện ở trong tay, mở chút chân khí, châm bạc chợt hóa thành vô số tia sáng, nhanh chóng biến mất ở trên người Lưu Đông.
Trần Vũ ném Lưu Đông trên mặt đất, thản nhiên nói: "Anh có thể đi rồi, nếu như anh không sợ chết thì có thể tiếp tục châm chọc tôi."
"Mày đã làm gì tao vậy?" Lưu Đông hoảng sợ sờ lồng ngực của mình, anh ta cảm giác bên trong cơ thể có một luồng nhiệt lưu tán loạn.
"Tôi là thầy thuốc trung y, châm bạc vừa nãy được điều chế đặc biệt, tôi đã dùng 'thứ huyết lưu ngân đâm vào cơ thể anh, châm bạc cứ như một chất lỏng chuyển động quanh trong cơ thể anh, trong vòng ba ngày, châm bạc sẽ hóa thành thực thể ở kinh mạch huyết quản trong cơ thể anh."
"Đến lúc anh sẽ tắc máu mà chết, anh yên tâm, cho. dù pháp y giỏi chăng nữa cũng không tra ra được anh chết như thế nào."
"Mày nói bậy." Lưu Đông không tin.
"Nói bậy?" Trần Vũ nở nụ cười, tay phải anh điểm một cái, một tiếng “phụt”, một cây châm bạc mỏng như tóc nhô ra trên cổ tay của Lưu Đông khiến anh ta hoảng sợ kêu thảm.
"Anh muốn làm gì, người anh em, chúng ta chỉ là xung đột nhỏ, tội của tôi không đáng chết đúng không." Lưu Đông hoảng sợ nhìn Trần Vũ.
"Biết cô ấy là ai không?" Trần Vũ chỉ vào Ninh Nhã Tuyết, trầm giọng nói: "Ninh Nhã Tuyết là người phụ nữ của tôi, từ lúc nào lại đến loại người như anh ức hiếp. vậy? Trong vòng ba ngày, hủy bỏ tất cả hợp đồng liên quan đến cô ấy, sau này không được tìm cô ấy gây phiền phức nữa."
"Vâng vâng, tôi không dám nữa, tôi biết rồi, tôi trở về sẽ lập tức hủy bỏ tất cả hợp đồng lúc cô ấy nhậm chức, đại ca anh tha cho tôi đi." Lưu Đông nơm nớp lo sợ cầu xin.
"Ba ngày sau lại đến tìm tôi, cút." Trần Vũ lạnh lùng nói.
"Vâng vâng, xin lỗi chị Tuyết, xin lỗi." Lưu Đông đứng lên, cúi đầu khom lưng rồi rời khỏi cửa.
h?" Sau khi Lưu ây là thật à?"
"Anh nói tôi là người phụ nữ của Đông rời đi, Ninh Nhã Tuyết vui vẻ hỏ
"Cô chú ý cái gì vậy? Anh ta muốn cô táng gia bại sản, cô không sợ chút nào à?" Trần Vũ dở khóc dở cười.
"Tôi không sợ, làm ở văn phòng Kim Ninh lâu như vậy, bình thường bọn họ làm chuyện gì tôi đều biết, anh †a dám trêu tôi, tôi có thể khiến bố con anh ta ngồi tù đó." Ninh Nhã Tuyết mỉm cười.
Trần Vũ ngây ra, người phụ nữ này quả thật là có đường lùi, thật là đáng sợ.
"Tôi có đủ năng lực bảo vệ bản thân, nhưng..." Ninh Nhã Tuyết vòng hai tay, ôm Trần Vũ từ phía sau, ghé vào lỗ tai anh phà ra hơi thở tựa hoa lan: "Tôi rất thích cảm giác được người khác bảo vệ, được người khác cưng chiều."
Trần Vũ cười khổ, cả đời này của cô sợ là mãi mãi ỷ lại mình, mãi mãi không bỏ rơi được.
Hôm sau, ở Hạnh Lâm Cư.
Danh tiếng của Trần Vũ truyền ra ở nơi này khiến Hạnh Lâm Cư lần nữa thành lập, chuyện có thần y trẻ tuổi có thể khởi tử hồi sinh truyền khắp hơn phân nửa Phong Lăng, thậm chí người của tỉnh xung quanh cũng lái xe đến nơi này.
Đương nhiên Trần Vũ cũng không phải là ngày nào cũng ngồi ở đây xem mạch, bởi vì anh bị thổi phồng quá lớn cho nên bọn đầu cơ đã để ý đến nơi này, nhưng Trần Vũ đã sắp xếp người ở nơi này, một khi phát hiện con buôn thì trực tiếp lôi ra ngoài đánh, thường xuyên qua lại sẽ không ai dám nhìn chằm chằm nơi này nữa.
Hôm nay Trần Vũ đến xem mạch, một đám người lại xếp thành hàng dài, Triệu An Nhiên và lão Triệu đều trở thành trợ thủ, còn mời thêm mấy cậu nhóc mới có thể theo kịp tốc độ khám bệnh của Trần Vũ.
"Cảm ơn cậu nha bác sĩ Tiểu Trần, uống trà hoa cúc kỷ tử theo lời cậu, chưa đến hai ngày, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá đã thấy ghét, hiện tại đã cai rượu thuốc, bây giờ cũng không ho khan nữa, tinh thần cũng khá lên." Ông già ho khan ngày đầu đến nói lời cảm ơn.
"Lão nhân gia dưỡng bệnh thêm đi, mỗi buổi sáng lão Triệu đều luyện Ngũ Cầm Hí, tôi đã đưa cho ông ấy bản cải biên, có thể tăng cường sức khỏe, ở công viên đối diện, các người cũng theo học đi." Trần Vũ cười nói.
"Được được, nhất định sẽ đến." Mấy ông già liên tục gật đầu.
"Y thuật của bác sĩ Tiểu Trần đúng là giỏi."
"Đúng vậy, con người cũng không tồi."
"Tôi có đứa cháu gái là thạc sĩ, muốn giới thiệu cho. Tiểu Trần."
"Bà đừng suy nghĩ nữa, cháu gái của lão Triệu đã ra tay
Mấy bà cụ trong đội ngũ bình phẩm Trần Vũ từ đầu đến chân, âm thanh cũng không nhỏ, Triệu An Nhiên nghe thấy âm thanh của bọn họ thì sắc mặt đỏ bừng, cô ấy thật sự hận không thể tìm khe hở chui vào.
Đội ngũ dài như vậy chẫm rãi đi tới, đột nhiên một đám người chạy tới, dân đầu là một thanh niên trẻ tuổi, phía sau là mấy người khiêng một cái cáng cứu thương, Chu Bằng cũng có ở bên trong.
"Nhường chút, đều nhường chút đi." Chu Bằng đẩy người phía trước mặt, dẫn người đi đến phía trước.
"Chu Bằng, cậu lại đến đây làm gì?" Triệu An Nhiên đứng lên.
"An Nhiên, hôm nay không liên quan đến cô, tên họ Trần." Chu Bằng cười giễu, chỉ vào cáng cứu thương nói: "Họ Trần, đây là chú họ nhà tôi, qua đời vào đêm qua."
Vừa nghe nói trên cáng cứu thương là người chết, mọi người đều kinh ngạc, vội vàng lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với mấy người này, sợ nhiễm lấy xui xẻo.
"Anh mang người chết đến đây làm gì? Anh lại muốn gây chuyện? Mấy lần trước đánh anh chưa đủ nặng đúng không." Trần Vũ nhướng mày, hai người của nhà họ Chu đúng là âm hồn không tan mà.
"Không phải anh nói anh có thể khởi tử hồi sinh à? Ha ha, chém gió như thần tiên vậy, hôm nay tôi mang người chết qua đây, xem anh có thể cứu sống hay không, nếu như anh không cứu sống được thì hôm nay chúng ta không xong đâu." Chu Bằng cười giễu nói.