“Anh Vũ có gì sai bảo ạ?” Trương Nhị Đao cung kính mà nói.
"Người đàn ông họ lần trước nợ tiền các người bây giờ thế nào rồi? Đã trả hết tiền chưa?" Trần Vũ nói.
“Còn một phần, nhưng đây là vay nặng lãi mà, bọn em nói chưa trả xong thì là chưa trả xong.” Trương Nhị Đao nói.
"Đòi tiếp đi! Nhà bọn họ bây giờ vẫn sống quá thoải mái." Trần Vũ lạnh lùng nói: "Nếu hắn muốn hỏi tại sao thì bảo hắn hỏi mẹ mình xem rốt cuộc bà ta đã làm gì."
"Anh Vũ, em hiểu rồi, ngày mai em sẽ dẫn các anh em đến nhà họ đòi tiền, dạy cho tên nhãi kia một bài học, ngoài ra còn làm lớn chuyện của bọn họ ra!" Trương Nhị Đao lập tức hiểu được ý của Trần Vũ.
Tội nghiệp Diệp Thần Quang! Vốn dĩ vợ hắn ta đang muốn ly hôn với hắn ta, bây giờ bởi vì mẹ mình mà lại phải chịu thêm một trận đòn xác thịt.
Cúp điện thoại, Trần Vũ thở dài một hơi, nguyên nhân chính của chuyện này xét đến cùng vẫn là do Lưu Văn Viễn, anh lại lấy điện thoại ra: “Điều tra Lưu Văn Viễn giúp tôi."
"Ngài Trần, Lưu Văn Viễn về nước để đầu tư, là CEO của quốc tế Viễn Hàng, là một nhà đầu tư nổi tiếng và là một họa sĩ, bây giờ anh ta đang tổ chức triển lãm tranh, là một người rất có uy tín."
"Nhưng nếu ngài Trần muốn đụng vào anh ta, chúng tôi sẽ tìm một số thông tin." Một lúc sau Thời Hổ gọi lại.
"Được, gửi thông tin cho tôi!" Trần Vũ cúp điện thoại, anh cười lạnh một tiếng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chồng ơi!” Diệp Hân Vũ bỗng nhiên gọi Trần Vũ lại.
"Sao em lại xuống giường? Em mau trở về giường nghỉ ngơi đi!" Trần Vũ kinh hãi, cô vừa mới được giữ thai xong, cơ thể còn rất yếu.
“Em biết, là mẹ em làm!” Diệp Hân Vũ nắm chặt tay Trân Vũ, nước mắt cô rơi xuống: “Tại sao bà ấy... tàn nhẫn như vậy?”
“Hân Vũ, em đừng buồn!" Trần Vũ nắm tay cô, kiên quyết nói: “Em có anh mà, anh sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ em và con an toàn.”
Sau khi an ủi Diệp Hân Vũ và nhìn cô ngủ say, Trần Vũ đi ra ngoài.
Ở trung tâm trưng bày, Lưu Văn Viễn đang tổ chức một buổi triển lãm tranh tư nhân.
Thật ra triển lãm tranh chỉ là một cái vỏ bọc, thân phận của một họa sĩ có thể tăng thêm mức độ nổi tiếng của anh ta, anh ta tổ chức triển lãm tranh, mời những người thuộc tầng lớp thượng lưu của Phong Lăng, đây cũng xem như là một bữa tiệc hội tụ nhỏ.
Những người như Lưu Văn Viễn luôn cho rằng mối quan hệ cá nhân rất quan trọng, anh ta mới trở lại Phong Lăng, nếu muốn có được chỗ đứng ở Phong Lăng, trước. tiên anh ta phải tạo dựng được hình tượng của riêng mình.
Hôm nay, anh ta mặc một bộ vest trắng, trên tay cầm sâm panh và đi giữa đám đông.
Một họa sĩ nổi tiếng, một nhà đầu tư nước ngoài có danh, nhiều tầng thân phận khác nhau đã tạo thêm nhiều sự nổi bật cho hình tượng cá nhân của Lưu Văn Viễn.
“Tân bức tranh này là Đường cùng }." Lưu Văn Viễn đang giới thiệu một trong những tác phẩm yêu thích của mình: "Ý nghĩa thể hiện trong bức tranh này là sự tự do! Giá khởi điểm của bức tranh này là 10.000 đô la Mỹ, và tất cả số tiền thu được sẽ được quyên góp cho. †ổ chức từ thiện."
"Cậu Lưu không chỉ là một vị danh nhân mà còn là một người lương thiện!”
"Đúng vậy, trong xã hội nóng nảy này, người như ngài Lưu thật sự không có nhiều."
Hiện trường vang lên một tràng pháo tay, tất cả mọi người đều có ấn tượng tốt về anh ta, đặc biệt là một số phu nhân và cô chiêu quyền quý đã bắt đầu hỏi thăm về đời sống cá nhân của anh ta.
"Được rồi, lợi dụng lòng tốt của mọi người để kiếm tiền, anh giỏi thật!" Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng truyền tới.
"Trần Vũ, là anh?" Sắc mặt Lưu Văn Viễn thay đổi: "Hình như tôi không mời anh."