"Mày có tin là tao sẽ giết mày không?" Trần Vũ lạnh lùng nói.
"Mày giết tao đi." Lưu Văn Viễn vẫn cười, anh ta không chịu nói thêm lời nào.
Trần Vũ giơ nắm đấm lên, nhìn chằm chằm anh ta, chỉ cần anh muốn, anh có thể giết chết Lưu Văn Viễn chỉ bằng một cú đấm.
Nhưng giết anh ta thì có ích gì? Sự thật sẽ không bao giờ thay đổi.
"Mày không nói cũng chẳng sao, nhưng tao sẽ để mày nhìn thấy cách tao làm rõ mọi chuyện."
Sau khi ném Lưu Văn Viễn xuống đất, Trần Vũ quay người rời đi
Gió lạnh thổi qua, trong lòng Trần Vũ hơi hỗn loạn, lời nói của Lưu Văn Viễn có tác động rất lớn đến anh.
Không khó để nhận ra từ giọng điệu của anh ta là dường như anh ta biết thân phận của Trần Vũ, mà anh dường như đã bị nhắm đến từ kiếp trước, bạn bè và vợ anh đã gài bãy hãm hại, bị xử bắn, được tái sinh, gặp được Diệp Hân Vũ, dường như tất cả là do có một bàn †ay vô hình nào đó đang thúc đẩy đẳng sau.
Trong bóng tối, rốt cuộc là ai đang thao túng luân hồi và đùa giỡn với vận mệnh?
Nhắm mắt lại, những người anh yêu thương trong quá khứ và hiện tại như một cuốn phim lướt qua trong đầu anh, nụ cười của Diệp Hân Vũ xuất hiện trước mắt anh, Trần Vũ đột nhiên mở choàng mắt ra, anh nhìn lên bầu trời và hét lên...
"Bất kể ai đang thao túng vận mệnh của tôi, chỉ có một việc tôi phải làm, đó là bảo vệ những người tôi yêu thương xung quanh mình, nếu ai đó có thể kiểm soát vận mệnh của tôi, thì tôi cũng có thể thoát khỏi vận mệnh."
"Trần Vũ tôi không tin vào vận mệnh, càng không để người khác khống chế vận mệnh của tôi."
Bùm, trong bầu trời đêm trong trẻo, một tỉa sét xẹt ngang bầu trời, bầu trời như bị chia làm hai, cả thành phố bị tia sét chiếu sáng... Sau đó mưa lớn trút xuống †ầm tã, trong mưa, Trần Vũ đi về nơi xa với những bước. đi kiên định.
Sáng hôm sau, khi Diệp Hân Vũ tỉnh dậy, Trần Vũ đã chuẩn bị sẵn dược thiện(*).
(*)Dược thiện: tức là sử dụng dược liệu và thực. phẩm làm nguyên liệu chế biến thành các đồ ăn thức uống có tác dụng điều chỉnh tình hình sức khỏe, đây cũng là sản vật kết hợp giữa kiến thức y học cổ truyền với kinh nghiệm chế biến thức ăn.
"Canh bổ huyết an thai, bổ huyết ích khí, cố thận an thai." Trần Vũ cười nói: "Mấy ngày nay không cần đến công ty, anh đã xin nghỉ phép cho em, chăm sóc tốt cho bản thân."
“Em không phải là người yếu ớt như vậy.” Diệp Hân Vũ nói.
“Ngoan, nghe lời! Bộ dạng của em hôm qua không đáng sợ sao?” Trần vũ nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày.”
"Được, nghe lời anh." Diệp Hân Vũ ngọt ngào cười nói.
"Chị, hu hu, Phương Thần đúng là tên cặn bã..." Vừa mới bắt đầu ăn thì Diệp Thiến đã chạy tới, cô ta khóc rất thảm thiết.
"Sao em lại tới đây Thiến Thiến? Hắn bắt nạt em à?" Diệp Hân Vũ hơi sửng sốt, nhanh chóng an ủi em gái mình.
"Hắn, hẳn là một tên cặn bã! Hắn có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài, hôm qua bị em bắt gặp, hắn còn đánh em." Diệp Thiến khóc rất thảm thiết: 'Bố mẹ bắt em phải chịu đựng, nói Phương Thần giàu có, người giàu ai mà không có nhiều phụ nữ ở bên ngoài?”
"Bọn họ thật sự nói như vậy sao?" Diệp Hân Vũ tức giận.
"Chị, em thật sự rất đau lòng! Em thích Phương Thần cũng không phải đều vì hắn giàu có, em bị thiệt thòi, bố mẹ không đứng về phía em, lại bắt em phải cúi đầu, tại sao vậy?" Diệp Thiến càng khóc dữ dội hơn.
"Được rồi Thiến Thiến, đừng buồn, em có thể chuyển đến đây sống với chị vài ngày." Diệp Hân Vũ nhanh chóng an ủi cô †a.
"A? Việc này hình như không tiện lắm?" Trần Vũ hơi sửng sốt.
"Có cái gì mà bất tiện? Đây là em gái của em, chúng †a có một căn nhà lớn như vậy mà." Diệp Hân Vũ ôm lấy Diệp Thiến.
"Được rồi, ở lại mấy ngày hoặc bao lâu tùy thích." Trần Vũ dở khóc dở cười.