“Haha, còn chưa bị chú mày làm cho tức chết, Trần Vũ, những người đến đây tiêu tiền đều không phải loại tầm thường, chú mày vướng phải rắc rối lớn rồi” Trần Minh Lâm chế nhạo.
“Ồ, vậy ư? Rắc rối to đến mức nào vậy?” Trần Vũ cười rồi. “Chẳng qua chú mày là em họ anh nên anh mới giúp giải quyết rắc rối này thôi.” Trần Minh Lâm ra vẻ như thể hắn ta sẽ bảo vệ Trần Vũ, hắn ta quay người hỏi: “Đánh nhau với ai thế?”
“Giám đốc Trần, người lúc nãy là bị đánh, hắn ta bị em họ của anh đập chai rượu vào đầu." Bartender nói nhỏ.
“Thế người bị đánh đó là ai?” Trân Minh Lâm hỏi. “Là cậu Trương.” Sắc mặt của bartender có chút khó coi.
“Mẹ nó, là cậu Trương nào hả?” Trần Minh Lâm mất kiên nhãn hỏi.
“Trương Tự Hào!” Giọng nói của bartender có chút run rẩy.
“Cậu nói gì cơ?” Vẻ mặt vốn đắc ý của Trần Minh Lâm lập tức tái nhợt: “Trương Tự Hào?”
“Vâng” “Trần Vũ, mày chết chắc rồi, gặp rắc rối to rồi, lần này anh không cứu nổi mày đâu, tự cầu phúc cho bản thân đi.” Trần
Minh Lâm gần như gầm lên.
“Tôi vốn dĩ cũng không có ý định nhờ anh giúp mà” Trần Vũ liếc qua Trần Minh Lâm.
“Được, mày thì giỏi rồi, cứ giả vờ tiếp đi, lát nữa có khóc cũng không khóc được đâu, đồ ngu, mày có biết cậu Trương là ai không?” Trần Minh Lâm hét lên.
“Không biết, hắn là ai?” Trân Vũ hỏi.
“Cậu của tên đó là đại ca ở Phong Lăng, nếu muốn mày chết thì chỉ tốn vài phút thôi, con mẹ nó, mày muốn chết cũng được, nhưng đừng có liên lụy tới tao.” Hiện tại Trần Minh Lâm thật muốn chết đi cho rồi.
Trương Tự Hào là một trong ba cậu ấm “ác” nhất ở thành phố Phong Lăng, hắn ta thường lui tới đủ loại hộp đêm, quán bar này vốn dĩ là một quán nhỏ, nhưng ai ngờ tên ác thiếu này tự dưng lại tìm tới đây.
Việc xảy ra tối hôm nay, nếu không xử lí ổn thỏa sẽ dẫn đến đủ loại rắc rối xui xẻo.
“Trói thằng này lại cho tôi, đợi cậu Trương tới rồi giao cho cậu ấy xử lí” Trần Minh Lâm giận dữ nói.
“Vâng thưa giám đốc Trần.” Vài tên bảo vệ ở hộp đêm tiến tới áp chế Trần Vũ.
“Tôi là luật sư, ai dám động vào anh ấy tôi sẽ kiện các người đi tù.” Ninh Nhã Tuyết sắc bén nói.
“Luật sư con mẹ nhà cô, lên cho tao!” Trần Minh Lâm lớn tiếng mắng chửi, mấy tên bảo vệ xông về phía Trần Vũ.
Trần Vũ đột nhiên bước tới, dùng chân đá mạnh một tên bảo vệ, bang một tiếng, tên bảo vệ bay về phía sau, va vào hai tên khác.
Một tràng thanh âm hỗn loạn vang lên, nhiều bàn ghế trong quán bar đổ sõng soài.
“Trân Vũ, mày... Trần Minh Lâm vô cùng giận dữ. Bốp, Trần Vũ đáp lại hắn ta bằng một bạt tai.
“Thằng khốn, mày dám đánh tao.” Trần Minh Lâm nổi khùng, trước giờ hắn ta luôn coi thường Trần Vũ, vậy mà thằng nhãi này dám ra tay với hắn ta? Tên này quay lại, lao về phía Trần Vũ, nhưng Trần Vũ đã thuận thế đá bay luôn hắn ta ra ngoài.
Phịch một tiếng, Trần Minh Lâm nặng nề ngã xuống đất, hắn ta bị đá đến nỗi nổ đom đóm mắt, nhất thời không thể đứng dậy được.
“Trần Minh Lâm, anh muốn làm chó cũng được, nhưng đừng đi liếm chân kẻ ác.” Trần Vũ nhíu mày, anh hiểu rõ cái tính chuyên đi nịnh hót của anh họ mình, thấy người có tiền là cung phụng, coi bản thân như một con chó, nhiều năm rồi vẫn không thay đổi.
“Trần Vũ, mày, mày chờ đấy! Cậu Trương không bỏ qua cho mày đâu” Trần Minh Lâm khắp miệng toàn là máu.
“Tôi sẽ đợi hắn đến” Trần Vũ cười.
Đột nhiên, một toán người mặc đồ đen xông vào quán bar, bàn ghế dọc hai bên bị đá đổ, nhạc trong quán đã tắt, đèn đã được bật sáng.
Trương Tự Hào đầu quấn băng gạc giận dữ hét lên: “Hôm nay quán bar ngừng kinh doanh, những ai không liên quan đi ra ngoài.”
Thấy quán bar sắp có chuyện, những người đang vui vẻ trong quán lặng lẽ bước ra ngoài, suy cho cùng, đánh nhau là việc xảy ra thường xuyên ở các quán bar.
“Cậu Trương, tôi muốn bắt nó lại rồi giao cho cậu, nhưng thằng đó đánh nhau rất giỏi.” Trần Minh Lâm nén đau đứng dậy, hả hê chạy về phía Trương Tự Hào.
“Thăng ranh, đánh tao xong còn không bỏ chạy, có gan đấy." Trương Tự Hào không nhìn Trần Minh Lâm lấy một cái, hắn ta nhìn Trần Vũ đầy căm ghét, vẫy tay nói: “Đại Hắc, chém chết nó, có mệnh hệ gì tao chịu trách nhiệm.”
“Cậu Trương yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ băm vằm nó.” Tên to cao cười lên một tiếng, chỉ tay về phía Trần Vũ: “Giết nó.”
Hắn vừa nói xong, vài tên đàn em rút ra mỗi người một con dao từ sau eo, hô to một tiếng, chém về phía Trần Vũ.
Thân hình Trần Vũ lóe lên, anh giật lấy con dao từ tên to cao ở phía trước, dùng cán dao nện xuống, bịch một tiếng, tên †o cao đó hét lên rồi ngã xuống đất, mặt của hắn bị đập cho bầm tím.Ngay sau đó, bốn con dao đồng loạt chĩa tới, Trần Vũ cầm con dao trong tay và vung về phía sau, leng keng, con dao trên tay bốn tên phía sau đều bị chặt làm hai mảnh.