"Triệu Bằng anh đừng nghe họ nói bậy, họ chỉ đến gây sự thôi, anh đừng sợ họ, em quen biết thằng Trần Vũ này, nó chỉ là một thằng quỷ nghèo, người đi chung với nó thì giàu được bao nhiêu?" Lý Thiến lộ ra vẻ mặt khinh thường.
"Lý Thiến, tôi chưa từng gặp ai quái lạ như cô." Trần Vũ cảm thấy nhức cả trứng.
"Họ Trần đừng tưởng rằng anh quen biết mấy người có tiền thì ngon, tôi từng gặp vô số ông lớn rồi." Lý Thiến cười lạnh và nói.
"Ha ha, nhưng nhất định cô chưa từng gặp mấy vị này, cô cũng không trêu chọc họ nổi." Trần Vũ cười lạnh và nói: "Khuyên cô một câu, tự giải quyết cho tốt đi, ông chủ của các người cũng không thể trêu họ nổi."
"Các vị, rượu này nhất định không thành vấn đề, chúng tôi không có khả năng đánh tráo rượu của khách, các người vốn cầm rượu giả đến đây, tôi từng gặp rất nhiều người khách như các vị rồi." Triệu Bằng cười lạnh một tiếng và nói: "Tôi cũng cảnh cáo các người đừng gây chuyện ở chỗ này, nếu không các người không gánh nổi hậu quả đâu."
"Được, giỏi, tôi mở mang kiến thức rồi." Hoàng Diệc Cường giận quá mà cười: "Xem ra hôm nay không đập nát chỗ này của các người thì các người không nhớ lâu được."
"Người đâu, mấy vị khách này uống nhiều rồi, mời bọn họ đi ra ngoài để tỉnh rượu." Triệu Bằng biến sắc, lập tức cầm bộ đàm lên gọi người.
Nhất Tiếu Giang Nam là một tiệm ăn cao cấp, bảo vệ của họ cũng rất nghiêm trang, bộ đàm vừa vang lên đã có năm sáu người mặc tây trang màu đen đi tới.
"Các vị, ra ngoài đi, đừng ép tôi ném các người ra ngoài." Triệu Bằng cười lạnh và nói.
"Anh thật sự muốn chết." Hạ Thiên đã sớm tức sôi ruột, thấy tên này còn gọi người đến thì anh ta lập tức mất khống chế mà lật bàn rồi nắm lấy một chai rượu đập thẳng vào đầu Triệu Bằng.
A... Triệu Bằng bất ngờ không đề phòng bị đập trúng, anh ta che cái đầu máu me đầm đìa mà thét to: "Đuổi ra ngoài, đuổi mấy người này ra ngoài hết cho tôi
Mấy tên bảo vệ lập tức tiến lên, Hoàng Diệc Cường cũng cầm vũ khí nhào tới.
Nhưng có Trần Vũ ở đây nên không tới phiên Hoàng Diệc Cường ra tay, anh nhảy lên một cái đã đạp bay một bảo vệ bay ngược ra ngoài, phanh phanh phanh vài tiếng, anh liên tục hất ngã mấy người.
Trần Vũ tiến lên một bước rồi giáng mấy quyền đã đánh ngã thêm vài người.
"Người anh em, ghê gớm." Hoàng Diệc Cường và Hạ Thiên sững sờ rồi ném người trong tay xuống, có Trần Vũ ở đây thì không có đất cho họ dụng võ.
"Các người dám gây sự ở chỗ này? Có mấy đồng tiền bẩn thì ngon lắm à? Triệu Bằng anh không sao chứ, mau gọi dượng của anh tới đi." Lý Thiến thét chói tai rồi đỡ bạn trai mình dậy.
"Trần Vũ, anh chọc hoạ rồi, anh và hai thăng bạn 3 xấu xa của mình gây chuyện rồi, tôi nói cho các ngườ k sau các người đừng mơ sống được ở Phong Lăng." Lý 'Thiến nhìn Triệu Bằng mặt mày đầy máu mà vừa tức vừa giận.
Chát... Trần Vũ trực tiếp tát cô ta một bạt tai.
"Mày dám đánh tao hả thằng chó chết họ Trần." Lý 'Thiến khẽ giật mình rồi lập tức hét lên: "Thằng tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ dạy, mày dám đánh tao?”
Trân Vũ giận dữ nên liên tục tát thêm mấy cái, chát chát chát, mặt Lý Thiến sưng vù lên như cái bánh bao.
"Hức hức, Triệu Băng sao dượng anh còn chưa tới, mau gọi ông ấy đến đuổi mấy người này đi đi." Lý Thiến không dám mắng Trần Vũ nữa, cô ta khóc trốn ra đằng sau Triệu Bằng.
"Các người chờ đi, dượng của tôi là ông chủ của
Nhất Tiếu Giang Nam, hôm nay các người dừng mơ chạy thoát." Triệu Bằng giãy dụa muốn đứng lên, giận dữ hét.
"Anh bảo ông ta tới nhanh lên đi, tới muộn thì chỉ có thể nhặt xác cho anh." Hạ Thiên cười lạnh một tiếng.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên vội vàng dẫn người xuống xe đi lên lầu hai, ông ta chính là ông chủ của Nhất Tiếu Giang Nam - Vương Chấn Đông.
"Ông chủ, lần này lớn chuyện rồi, trên đó là thiếu chủ Hạ Thiên của tập đoàn Hạ thị, còn có Hoàng Diệc Cường là cháu trai của Hoàng Tứ Gia."
"Mặt khác còn có một người họ Trần không biết có lai lịch gì, nhưng tôi thấy Hạ Thiên và Hoàng Diệc Cường rất cung kính với anh ta." Cửa hàng trưởng trước đó cũng đi theo xuống xe, vội vàng nói.
Vương Chấn Đông bỗng dừng bước, ông ta hít vào một hơi thật sâu rồi bắt lấy một cây gậy sắt gần đó, sau đó đi lên lầu hai.
Vẻ mặt cửa hàng trưởng trở nên căng thẳng... Vội vàng đi theo.
Phanh... Cửa vừa mở ra thì Vương Chấn Đông đã nhào vào.
"Dượng, dượng đến rồi, những người này gây sự ở đây, cháu cản họ nên bị đánh thành như vầy, dượng nhất định phải trút giận cho cháu." Triệu Bằng vui mừng, trở mình một cái đã đứng lên.
"Vương tổng đã đến, các người chết chắc rồi." Lý 'Thiến cũng hưng phấn lên.
"Thằng chó chết." Vương Chấn Đông đột nhiên giơ cây gậy sắt trong tay rồi đập mạnh vào đầu Triệu Bằng, ông ta dùng hết sức nên nếu đánh trúng cú này thì chỉ sợ sẽ trực tiếp lấy mạng Triệu Bằng.
Triệu Bằng lấy làm kinh hãi, anh ta vội vàng né qua một bên, bịch, gậy này đã hung tợn đập vào vai anh ta.
"A..." Mặt Triệu Bằng tối sầm lại, hai mắt nổ đom. đóm, cú đánh này của Vương Chấn Đông làm xương bả vai của anh ta đập nát.
Anh ta nằm rạp trên mặt đất sợ hãi kêu lên: '"Dượng làm gì vậy, gây chuyện là bọn họ."
Vương Chấn Đông không nói một lời đã giơ cây gậy trong tay đập vào Triệu Bằng, mỗi một gậy đều đánh vô cùng ác độc, nhìn dáng vẻ này là muốn lấy mạng Triệu Bằng.
Ban đầu Triệu Bằng còn có sức lực để trốn tránh kêu rên, đến cuối cùng anh ta đã ngã thẳng xuống đất gần như không còn hơi thở nữa.
"Vương tổng, không thể đánh nữa, đánh tiếp sẽ chết người." Cửa hàng trưởng đứng một bên vội vàng khuyên.
Phanh... Lúc này Vương Chấn Đông mới vứt gậy sắt trong tay xuống đất rồi xoay người, bịch một tiếng đột nhiên quỳ xuống đất mà run rẩy nói: "Hạ thiếu, Hoàng tổng, ngài Trần, thằng khốn kiếp này có mắt không tròng làm các vị không vui, hiện tại tôi đã dạy dỗ nó rồi, xin các vị đừng tức giận.
Lý Thiến bị dọa sợ, sở dĩ cô ta hung hăng như thế là do đang qua lại với cháu trai của ông chủ. Cô ta cho là người đi cùng Trần Vũ chỉ có mấy đồng tiền, không phải nhân vật gì lớn.
Trong lòng cô ta thì người có tài sản mấy tỷ và có Nhất Tiếu Giang Nam mở khắp Phong Lăng như Vương Chấn Đông đã rất lợi hại, nhưng bây giờ ông lớn trong mắt cô ta lại quỳ xuống đất cầu xin những người này?
Rõ ràng lần này cô ta đã chọc phải người không thể trêu vào, tay cô ta không tự chủ được mà run lên.
"Đây là cái gì? Khổ nhục kế à?" Trần Vũ liếc nhìn Vương Chấn Đông một cái và nói: 'Làm chúng tôi ghê tởm xong rồi giờ lại giả bộ đáng thương? Ông j xong rồi có tự ăn vào được không?”
"Không không, không phải." Vương Chấn Đông thật sự có khổ khó nói: "Thằng chết tiệt này bị chiều hư nên gây chuyện khắp nơi, nó không biết trời cao đất rộng chọc phải các vị, thật xin lỗi."
"Cháu của ông không tệ." Hạ Thiên lạnh lùng nói: "Chúng tôi chỉ là thứ người có chút tiền trong mắt anh ta thôi. Phi Thiên Mao Đài mà chúng tôi cầm đến là giả, là cố ý ăn vạ các người.