“Lúc bố nhặt được con, con chỉ mới mấy tháng tuổi, bị bỏ rơi dưới chân núi khóc oe oe, chỉ sợ thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của con chính là lá thư này, trên đó viết tên và ngày sinh của con, nhưng bên trong lá thư có nội dung gì thì bố cũng chưa xem qua.”
Trần Văn Trọng nói: “Bây giờ con đã lớn rồi, mở thư ra đọc thử đi, có lẽ từ đó có thể tìm được thông tin về cha mẹ ruột của con.”
Tay cầm lá thư của Trần Vũ hơi cứng lại, vẻ mặt anh phức tạp liếc nhìn lá thư này, sau đó không chút do dự ném nó vào lửa.
"Tiểu Vũ, con đang làm gì vậy?" Trần Văn Trọng kinh ngạc: "Chẳng lế con không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?"
"Con là con ruột của bố, tìm bọn họ làm gì chứ?" Trần Vũ mỉm cười: "Bố, kiếp này con chỉ nhận một mình bố thôi."
"Có lẽ bọn họ không có lựa chọn nào khác nên mới bỏ rơi con." Trần Văn Trọng thở dài nói.
"Vậy chỉ có thể nói đó là ý trời, con và bọn họ không có duyên phận, con không muốn biết chuyện quá khứ, kiếp này con cũng chỉ nhận một mình bố thôi." Trần Vũ nghiêm túc nói.
"Bố tôn trọng sự lựa chọn của con, nhưng nếu một ngày nào đó, năng lực của con đạt đến một trình độ nhất định, hãy đến Thịnh Kinh xem thử đi." Trần Văn Trọng gật đầu.
“Được.” Trần Vũ cười nói: “Bố, con có cổ phần rất lớn ở một công ty dược phẩm, khí hậu của núi Dược ôn hòa, thích hợp để trồng các loại trung dược.”
"Con muốn thuê hết tất cả các nhà kính trồng thuốc. xung quanh để cung cấp trung dược cho công ty dược phẩm của con, bố đi liên hệ giúp con, đừng lo lắng về vấn đề kinh phí, tuyệt đối sẽ không để dân làng kiếm được ít tiền hơn bây giờ." Trần Vũ nói với một nụ cười.
"Toàn bộ núi Dược cộng lại có tới mấy vạn mẫu ruộng thuốc, con có đủ tiền thuê không?” Trần Văn Trọng kinh ngạc nói.
"Thuê được, bố đừng lo lắng, bố đi nói chuyện trước. đi, nếu như mọi chuyện ổn thỏa, con sẽ phái người trong công ty đến thương lượng vấn đề cụ thể." Trần Vũ cười nói.
"Được rồi, để bố đi hỏi thử, nếu có đầy đủ tài chính thì chắc hẳn không phải là vấn đề lớn." Trân Văn Trọng gật đầu.
Ở lại đây cả ngày với bố, buổi chiều Trần Vũ và Diệp. Hân Vũ cùng nhau trở về.
"Chồng, anh thật sự không muốn biết thân thế của mình sao?" Trên đường, Diệp Hân Vũ hỏi.
“Muốn.” Vẻ mặt Trần Vũ phức tạp: “Nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp.”
"Tại sao không phải lúc thích hợp?" Diệp Hân Vũ hỏi.
"Anh cũng từng nghe nói tới Trần thị ở Thịnh Kinh, bối cảnh của họ rất sâu, anh không biết anh có quan hệ gì với bọn họ, nhưng với năng lực hiện tại của anh, thì không đủ sức khiêu chiến bọn họ."
Trần Vũ cười, anh nói lẩm bẩm: “Anh muốn đợi đến một ngày anh trưởng thành lên, lúc đó anh sẽ đi tìm thân thế của mình.”
Sự lo lắng của Trần Vũ không phải là không có lý, từ sau khi Lưu Văn Viễn xuất hiện, anh mới nhận ra rằng vận mệnh của mình dường như bị một bàn tay vô hình điều khiển.
Anh muốn trưởng thành đến một độ cao nhất định, sau đó đi tìn hiểu kẻ đứng sau điều khiển mọi chuyện là ai, trước khi anh trở nên mạnh mẽ hơn, anh chỉ có thể chịu đựng.
Trở về Phong Lăng thì đã muộn, vừa về tới nhà, Ninh Nhã Tuyết đã gọi điện tới: “Trần Vũ, tôi muốn gặp anh ngay lập tức.”
"Chuyện gì vậy? Mấy ngày nay cô đi làm gì mà biến mất vậy?" Trần Vũ hỏi.
“Đừng nói nhảm, đây là chuyện rất quan trọng.” Ninh Nhã Tuyết nói: “Tôi đã tìm được người bị thương còn may mắn sống sót sau vụ tai nạn xe hơi.”
"Tôi sẽ đến ngay." Vẻ mặt Trần Vũ nghiêm lại.