Lại thêm một đoàn xe sang trọng nữa ghé qua, ngay sau đó, giọng nói êm tai của Lâm Thanh Nguyệt vọng tới.
"Là cô chủ của Lâm thị kìa." "Bốn gia tộc lớn đã tới hai, kinh thật."
"Ông Triệu cũng nổi tiếng ghê ta." Bầu không khí xung quanh lại trở nên náo nhiệt.
Tiếp đó lần lượt là Hoàng Diệc Cường và Trâu Đại Long, người nào đến cũng vui vẻ chúc mừng, còn không quên tặng kèm lẵng hoa hoặc băng rôn, thế nên chỉ lát sau, trong Hạnh Lâm Cư đã giăng đầu lời chúc.
Mặt mày ông Triệu tươi roi rói, lịch sự cảm ơn từng người một, sau đó mời họ lên lầu hai nghỉ ngơi.
Vẻ mặt của Chu Hồng Nho dần trở nên khó coi, nhóm người này gần như đại diện cho cả nửa Phong Lăng rồi còn gì. Là đối thủ một mất một còn của ông Triệu, ông ta cứ tưởng trải qua mấy năm bạo bệnh, mạng lưới quan hệ của ông Triệu đã bị thu hẹp nhiều rồi chứ, ai ngờ mà vẫn còn rất nhiều người nể mặt lão già chết tiệt đó như vậy đâu chứ?
"Ha ha, ông Triệu à, tính ra thì ông cũng là sao Bắc Đẩu của giới y học Phong Lăng, thế mà sao chẳng thèm báo một tiếng cho tôi hay chuyện Hạnh Lâm Cư khai trương trở lại vậy?" Chợt, tiếng cười sang sảng từ đâu vọng tới, theo sau đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước xuống từ một chiếc A6.
Chiếc A6 này vô cùng quen thuộc với Chu Hồng Nho, vì đó là xe của Lý Văn Quang, cục trưởng mới nhậm chức của cục quản lý dược thuộc bộ y tế.
"Cục trưởng Lý, sao ông lại tới đây?" Chu Hồng Nho. ngạc nhiên hỏi, mặc dù những người ban nấy đều là nhân vật có máu mặt ở Phong Lăng, nhưng với người trong giới y học thì còn thua xa người trước mặt, bởi vì ông ta là ông lớn của bộ y tế đó.
"Cục trưởng Lý?" Ông Triệu ngơ ngẩn. Ông ấy thật sự không quen biết gì Lý Văn Quang, hai người chưa từng chạm mặt lần nào, sao giờ ông ta lại xuất hiện ở đây chứ?
"Ha ha, chúc mừng ông Triệu nhé." Lý Văn Quang nhiệt tình bắt tay với ông Triệu: "Phong Lăng là nguồn cội của thuốc đông y, sau này giới y học Phong Lăng nhờ. cả vào ông Triệu đấy."
"Chào cục trưởng Lý." Ông Triệu vội gật đầu chào: "Chút chuyện nhỏ thế này mà ông cũng nể mặt tới chúc mừng, thật quý hóa quá."
"Sao lại là chuyện nhỏ chứ? Với sự trở lại của ông Triệu, không ngoa khi nói giới đông y Phong Lăng như hổ thêm cánh đó." Lý Văn Quang vừa cười to vừa nói, rồi còn quay đầu bảo: "Tiểu Trần đấy à, lúc cục trưởng Chu còn tại chức từng nhiều lần nhắc tới cậu đấy."
"Chào cục trưởng Lý, hạnh ngộ." Trần Vũ mỉm cười gật đầu.
Trước khi cựu cục trưởng Chu Trì thăng chức từng nhắc tới Trần Vũ không ít lần, thế nên Lý Văn Quang mới biết anh, hôm nay cũng là nể mặt anh nên mới tới.
"Tiểu Trần cũng là nhân tài hiếm có trong giới trung y ha, xem ra sau này Phong Lăng phải dựa hết vào hai người rồi." Lý Văn Quang híp mắt cười, sau đó ghé sát vào tai Trần Vũ nói nhỏ: "Tiểu Trần à, cục trưởng Chu từng nói y thuật của cậu cực cao, xem tướng cũng rất chuẩn, đúng không? Có gì lát nữa ghé qua nhà tôi một chút, hai ta tâm sự vài lời ha?”
"Được cục trưởng Chu cất nhắc như vậy, tôi rất vui, xin cục trưởng Lý yên tâm, chắc chắn chốc nữa tôi sẽ ghé nhà ông một chuyến mà." Trần Vũ cười nói.
"Ha ha, tốt lắm, mọi người bận chuyện của mình tiếp đi, tôi lên trước." Lý Văn Quang vừa cười vừa đi lên lầu hai.
"Cảm ơn sự ủng hộ của quý vị, vì bị bệnh nặng suốt ba năm nên Hạnh Lâm Cư không thể hoạt động bình thường, may thay ông trời có mặt, cuối cùng cũng để tôi nhặt về một cái mạng. Mong mọi người yên tâm, có Hạnh Lâm Cư ở đây, tôi bảo đảm tất cả mọi người sẽ có chỗ khám bệnh, có chỗ hốt thuốc."
Ông Triệu hưng phấn nói, sau đó bước tới giữa sân, khom lưng cúi đầu thật sâu với những người xung quanh.
"Chào mừng ông Triệu đã trở về." Bốn phía lập tức. vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Trước kia, danh tiếng của Hạnh Lâm Cư không hề tệ, không chỉ là trung y thế gia có lịch sử trăm năm, mà phí khám chữa bệnh cũng rất vừa túi tiền, tới bệnh viện phải tốn tận mấy trăm nghìn, nhưng ra đây hốt thuốc lại chỉ mất có mấy chục đồng là khỏi bệnh. Thế nên khi bà con chòm xóm thấy ông Triệu trở về thì vui mừng khôn xiết.
Tiếng pháo nổ đì đùng vang lên, Hạnh Lâm Cư chính thức khai trương, mọi người lũ lượt kéo nhau bước vào tiệm, để lại Chu Hồng Nho mặt mày tối sầm ở ngoài. Ông ta hừ một tiếng, theo dòng người tiến vào Hạnh Lâm Cư.
Hôm nay muốn thuận lợi khai trương hả? Đừng có mơ.