"Dõ dành cô?" Phương Thần cười lạnh: "Diệp Thiến, bây giờ tôi chính thức nói cho cô biết, tôi gọi tới là muốn chia tay với cô.”
"Anh nói cái gì? Anh muốn chia tay?" Diệp Thiến ngơ ngác, cô ta vốn tưởng rằng Phương Thần gọi để dỗ dành mình, nhưng ai biết anh ta muốn chia tay.
"Cô thật sự cho rằng tôi thiếu phụ nữ sao? Đừng ra vẻ tiểu thư khuê các nữa, tôi sở hữu mấy chục triệu, tôi muốn loại phụ nữ nào mà không có?" Phương Thần cười lạnh.
"Chia tay thì chia tay, anh cho rằng tôi thật sự sẽ thiếu đàn ông sao?" Diệp Thiến cũng tức giận, cô ta cũng không phải người không biết xấu hổ.
"Vậy được, những thứ tôi cho cô trước đây túi xách, trang sức, xe hơi bây giờ đổi thành tiền mặt trả lại cho tôi, tổng cộng 500.000 tệ, trong vòng ba ngày phải trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện cô ra tòa, đến lúc đó, †ôi xem cô còn mặt mũi ở lại Phong Lăng hay không."
"Đồ thì có thể trả lại cho cậu, nhưng cậu lừa gạt tình cảm của em gái tôi thì tính sao? Cậu chờ đó, bây giờ tôi sẽ tới tìm cậu lý luận." Diệp Hân Vũ tức giận nói.
"Chẳng lẽ tôi sợ cô sao? Kiêu ngạo cái gì, ở bên nhau nửa năm mà còn không cho tôi đụng vào, cô thật sự cho rằng mình làm bằng vàng sao? Ba ngày nữa, đổi thành tiền mặt đưa cho tôi, nếu không chúng ta cứ chờ xem." Phương Thần quát lớn, cúp điện thoại.
"Chị, em phải làm sao bây giờ, hắn ức hiếp người khác quá đáng." Diệp Thiến lại bắt đầu khóc.
"Đi thôi, chị dẫn em đi gặp hắn tranh luận." Diệp Hân Vũ ôm lấy Diệp Thiến muốn đi. “Cơ thể em còn yếu, không thể tức giận.” Trần Vũ vội vàng ngăn cô lại, đỡ cô ngồi xuống.
"Nhưng tên khốn này đang ức hiếp em gái em, bố mẹ em cũng không quan tâm, em không thể ngồi yên mặc kệ được." Diệp Hân Vũ vẫn còn tức giận.
"Việc này giao cho anh, anh sẽ giúp Thiến Thiến giải quyết." Trần Vũ nói: "Em có thể yên tâm ở nhà chờ."
"Anh rể, vấn đề này thì anh giải quyết thế nào được, tên khốn Phương Thần kia là một tên côn đồ, hắn quen biết mấy tên du côn phố phường nhiều lắm." Trên đường, Diệp Thiến bất an nói.
"Hắn là một tên côn đồ, thì chúng ta sẽ đối phó với hắn giống như cách đối phó với bọn côn đồ, đừng lo. lắng, tôi biết chuyện gì đang xảy ra." Trần Vũ mỉm cười, mang theo Diệp Thiến rời đi.
Công ty của nhà Phương Thần cũng không phải là quá nhỏ, dù sao lợi nhuận hàng năm là mấy chục triệu, Trần Vũ trực tiếp đưa Diệp Thiến đến văn phòng của đối phương, phịch một tiếng cánh cửa bị đá văng ra.
Trong văn phòng vang lên một tiếng hét chói tay, chỉ thấy một nữ trợ lý quần áo nhếch nhác từ trên đùi Phương Thần nhảy lên, cầm lấy quần áo che khuất thân thể của mình, Phương Thần cũng giật mình, khi nhìn thấy Trần Vũ và Diệp Thiến, anh ta cũng không còn hoảng sợ như vậy nữa.
"Diệp Thiến, cô và tên vô dụng này đến làm gì?" Phương Thần chậm rãi ung dung vẫy tay, nữ trợ lý kia nhanh chóng mặc quần áo rồi vội vàng đi ra ngoài.
"Phương Thần, anh là đồ khốn." Diệp Thiến tức giận: "Chúng ta đã đến lúc bàn chuyện cưới hỏi mà anh vẫn còn trêu ghẹo phụ nữ khắp nơi, hôm nay tôi tới để nói cho anh biết, là tôi đã bỏ anh."
"Bỏ tôi? Cũng được thôi, tất cả những thứ tôi đưa cho cô, quy thành tiền và trả lại cho tôi." Phương Thần trông giống như một kẻ vô lại.
"Tôi sẽ trả lại mọi thứ cho anh, không thiếu thứ gì cả!" Diệp Thiến tức giận nói.
"Tôi không muốn đồ, tôi muốn tiền, trên hóa đơn của tôi có bao nhiêu tiền thì cô trả tôi bấy nhiêu, tôi không muốn đồ cũ." Phương Thần châm một điếu thuốc.
"Tên đàn ông xấu xa, cặn bã, rác rưởi..." Diệp Thiến chửi rủa bằng tất cả những lời thậm tệ mà cô ta có thể nghĩ ra, cô ta thực sự không biết nên nói về tên cặn bã này như thế nào nữa.
"Muốn mắng tôi thế nào cũng được, nhưng cô phải trả lại cho tôi những gì tôi đã tặng cho cô trong sáu tháng qua." Phương Thần châm một điếu xì gà.
"Được, tôi có thể trả lại tiền, nhưng còn tình cảm mà 'Thiến Thiến dành cho anh thì sao?" Trần Vũ bước tới.
"Haha, tình cảm? Đừng nói chuyện cười nữa, Trần Vũ! Cô ta, bố mẹ và anh trai của cô ta không phải là thấy tôi có tiền nên mới thế sao? Nếu không có tiền, liệu cô ta có dành tình cảm cho tôi không?" Phương Thân cười lạnh: "Không phải tất cả phụ nữ đều như vậy sao? Đừng cảm thấy như chính mình đã phải trả rất nhiều.”
“Chỉ cần có tiền, loại phụ nữ này có thể yêu anh với bất cứ giá nào, không phải sao?”
"Phương Thần, anh là tên khốn." Diệp Thiến tức giận đến run rẩy, cô ta cầm lấy ly nước, đột nhiên hất lên người Phương Thần.
"Con khốn, cô muốn bị đánh phải không?" Phương 'Thần tức giận, bây giờ anh ta sẽ không khách khí với Diệp Thiến nữa, anh ta đứng dậy giơ tay lên định tát vào mặt Diệp Thiến một cái.
Trần Vũ túm lấy tay anh ta: "Phương Thần, nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân."
"Haha, anh chưa bao giờ đánh phụ nữ à? Trần Vũ, anh đánh vợ mình cũng không cảm thấy mình sai đúng không, hơn nữa, loại phụ nữ như thế này tôi muốn đánh thì đánh, nếu anh còn dám can thiệp vào việc của người khác, tôi cũng sẽ đánh luôn cả anh."
Trần Vũ cau mày, đột nhiên anh giơ tay lên tát mạnh vào mặt Phương Thần.