'Trần Vũ đá anh ta bay ra xa, Ngô Cường ngã phịch xuống ghế làm việc, anh ta muốn đứng dậy nhưng bị Trần Vũ vỗ vai một cái, anh ta không tự chủ được mà ngồi xuống.
Bốp... Trần Vũ tát vào mặt anh ta một cái không quá mạnh.
"Không có người xúi giục, đây là ngoài ý muốn." Ngô Cường vẫn nói mạnh miệng.
Bốp... Trần Vũ lại tát anh ta một cái, không nhẹ cũng không mạnh.
"Không có ai
“Bốp......"
Khi Ngô Cường vừa mở miệng, Trần Vũ đã tát cho anh ta một bạt tai, tuy anh không dùng nhiều sức, không có hại gì nhưng lại vô cùng xúc phạm.
Sau khi giáng cho anh ta mười mấy cái tát, Ngô Cường cuối cùng cũng không chịu nổi, hét lên: “Trần Vũ, cậu nghĩ mình là ai? Tôi nói cho cậu biết, đúng là có người xúi giục tôi, tôi cố ý làm khó vợ cậu đó, cậu có thể làm gì được tôi?"
"Cuối cùng cũng chịu nói thật." Trần Vũ nhếch miệng cười, anh đặt tay lên ghế, nhìn chằm chằm vào Ngô Cường và nói: "Anh cũng lớn gan đó chứ."
"Trần Vũ, đừng tưởng rằng tôi không biết lai lịch của cậu, cậu chỉ là một người bình thường mà thôi, cậu cho rằng cậu dựa hơi vào Lâm thị thì tôi sẽ sợ cậu sao?”
Ngô Cường cười dữ tợn nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi đã tìm được chỗ dựa, đối phương vừa trở về từ nước ngoài, mang theo mấy chục tỷ tài sản, cậu chẳng là gì cả.
"Quốc tế Viễn Hàng, Lưu Văn Viễn?" Trần Vũ hỏi.
"Cậu, làm sao cậu biết được?" Ngô Cường kinh ngạc.
"Quả nhiên là hắn." Trần Vũ cười lạnh: "Anh có biết tại sao Lưu Văn Viễn lại không trực tiếp đối phó với tôi mà sai anh tới không?"
"Tại sao?" Ngô Cường hỏi.
"Bởi vì, hắn sợ tôi." Trần Vũ cười lạnh, anh đột nhiên nắm lấy một cánh tay của Ngô Cường, hơi vặn một cái.
'Tràn ngập chân khí, rắc một tiếng, Ngô Cường hét lên, một cánh tay của anh ta bị vặn xoắn, Trần Vũ đánh gấy một cánh tay của anh ta, sau này cánh tay của anh ta sẽ không còn khả năng phục hồi nữa.
"Cút ra khỏi Tế Vân, nếu sau này để tôi gặp lại anh, tôi sẽ lấy mạng anh." Trần Vũ lạnh lùng liếc nhìn Ngô Cường.
Ngô Cường đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng anh †a biết nếu tiếp tục chửi bới nữa, thì người chịu thiệt chỉ có thể là mình, cho nên anh ta đành chịu đựng cơn đau, tuyệt vọng rời đi.
"Lưu Văn Viễn, mày đúng là muốn tìm đường chết." Trong mắt Trần Vũ tràn đầy sự lạnh lùng.
Trong một căn biệt thự, Lưu Văn Viễn nhìn chằm chăm Ngô Cường một tay đeo băng gạc, cười lạnh nói: “Trần Vũ tới tìm anh, cho nên anh đã quay đầu bán đứng tôi?”
"Chủ tịch Lưu, tôi, tôi chưa nói, tự cậu ta đoán được." Ngô Cường cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Văn Viễn.
“Đồ vô dụng, cút đi.” Lưu Văn Viễn đập mạnh chai rượu vang đỏ trong tay xuống đất.
"Chủ tịch Lưu, tôi làm việc cho cậu, cậu đã nói nếu tôi không thể làm việc ở Tế Vân nữa, cậu sẽ nhận tôi với mức lương cao." Tay của Ngô Cường run rẩy, nếu Lưu Văn Viễn thực sự lật lọng, anh ta sẽ thật sự xong đời.
"Tôi cũng đâu có kêu anh đưa Trần Vũ tới đây cho tôi, cút đi." Lưu Văn Viễn cười lạnh.
"Chủ tịch Lưu..... " Ngô Cường thực sự hoảng sợ: "Tôi vì cậu mà mới đi đến bước đường này, cậu tuyệt đối không được bỏ mặc tôi."
Tôi không cần thứ rác rưởi như anh.” Lưu Văn Viễn cười, hắn ta đưa tay chỉ ra ngoài: “Hoặc là tự anh cút khỏi đây, hoặc là tôi sẽ kêu bảo vệ mời ra ngoài.”
"Cậu..." Ngô Cường nghiến răng nghiến lợi, anh ta đã bị Lưu Văn Viễn vứt bỏ, nhưng hiện tại anh ta cũng không có cách nào khác, bởi vì đối phương có thể giết anh ta chỉ trong giây lát.
"Ha ha, Ngô Cường, anh lựa chọn làm một con chó thay vì làm một phó chủ tịch, rơi vào tình thế này thì trách ai được?" Một người cười lạnh lùng bước vào từ. ngoài cửa.
"Trần Vũ, anh tới đây làm gì?" Đồng tử của Lưu Văn Viễn co lại.