"Tôi nhận được thông tin thì lập tức chạy tới, không ngờ vẫn trễ một bước, may mà cô không sao, bằng không tôi không biết giải thích với cha nuôi thế nào nữa." Chu Hồng Tuyết thấy cô ấy không có việc gì thì thở phào một hơi.
"Lần này là nhờ có anh Trần” Nghiêm Nhu Cẩn cười nói.
"Cảm ơn anh Trần." Chu Hồng Tuyết nhìn thoáng qua Trần Vũ, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
"Không cần khách sáo, tôi cứu cô ấy không liên quan gì đến cô." Trần Vũ liếc nhìn Chu Hồng Tuyết: "Nhưng người lần này cô mang tới lại không phải người của quán trà Huyền Vũ"
Nghiêm Nhu Cẩn nhìn thoáng qua sáu tùy tùng sau lưng Chu Hồng Tuyết, sáu người này đều không phải đệ tử của quán trà Huyền Vũ, hơn nữa vẻ mặt của bọn họ âm trầm như nước, hai mắt hiện ra sát ý.
"Trần Vũ anh có ý gì?" Chu Hồng Tuyết tức giận, cô ta và Trần Vũ vốn không hoà thuận gì.
"Tôi có ý gì trong lòng cô hiểu rõ." Trần Vũ cười: "Chu Hồng Tuyết, nếu tôi đoán không sai thì cô vẫn muốn tiếp nhận quán trà Huyền Vũ, trở thành chủ nhân chân chính của quán trà đúng không."
"Anh đang nói cái gì?" Chu Hồng Tuyết hơi biến sắc.
"Tôi chỉ nói sự thật, cô không cần kích động như vậy." Trần Vũ nghiền ngẫm mà nhìn Chu Hồng Tuyết: "Nhưng nếu tôi đoán không sai thì cha nuôi của cô có ý muốn
giao quán trà Huyền Vũ cho Nhu Cẩn quản lý."
"Trần Vũ, có một số việc tôi nhất định phải nhắc nhở anh." Vẻ mặt của Chu Hồng Tuyết dần dần lạnh xuống, sát ý trong mắt không che giấu được nữa.
"Ừm, cô muốn nhắc nhở tôi đừng lo chuyện bao đồng đúng không?" Trần Vũ cười.
"Anh biết cũng nhiều lắm." Chu Hồng Tuyết đột nhiên đè tay phải xuống: "Giết không tha."
Trần Vũ bỗng ôm lấy Nghiêm Nhu Cẩn rồi nhanh chóng lăn một vòng qua một bên, gần như cùng lúc đó trên đỉnh núi xa xa vang lên một tiếng nổ lớn.
Phanh, vị trí vừa rồi Trần Vũ đang đứng bị một viên đạn bắn vào.
Cùng lúc đó, sáu người sau lưng Chu Hồng Tuyết cùng tiến lên, trong tay có thêm một thanh kiếm ngắn, chúng là sát thủ được huấn luyện nghiêm ngặt, chúng bỗng tiến lên nhào về hướng Trần Vũ.
Chu Hồng Tuyết lạnh nhạt rời đi, cảm thấy không cần xem kết quả, bởi vì Trần Vũ và Nghiêm Nhu Cẩn chắc chắn chết.
"Năm ở đó." Trần Vũ nhảy lên một cái, hai tay khẽ rung động, vù vù hai tiếng xé gió vang lên, châm bạc đã rời khỏi tay anh.
Hai tên sát thủ đi đầu lập tức ngã xuống đất, Trần Vũ trở tay quơ lấy môt cây kiếm ngắn rồi chém thẳng về phía trước, lại giải quyết thêm một tên.
Đột nhiên, da đầu của anh run lên, một cảm giác nguy cơ cực mạnh xông lên đầu, hiển nhiên tay súng bắn tỉa trên đỉnh núi đã khóa chặt anh rồi.
Trần Vũ bỗng vọt lên lăn khỏi chỗ cũ. Oanh... Lại một tiếng súng vang lên, bả vai Trần Vũ bắn máu tung toé.
Trần Vũ ngã nhào xuống đất, phát súng vừa rồi lao vụt qua bờ vai anh, cũng may chỉ bị thương ngoài da, nhưng trước mặt có sát thủ, trên đỉnh núi có bắn lén, vậy còn chơi thế nào nữa?
Trong lúc đang suy nghĩ thì lại có một sát thủ vung đao tới, Trần Vũ đánh một quyền làm ngũ tạng của gã lệch vị trí rồi anh lập tức nhảy lên một cái.
Trên đỉnh núi bên kia có một tay súng ẩn nấp rất kỹ đang ôm súng ngắm chuẩn vào Trần Vũ, đây là một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh giải ngũ từ một tiểu đội đặc chủng ở nước ngoài, nghề nghiệp là tay súng bản tỉa, kỹ thuật của gã cực kỳ chính xác.
Gã năm thẳng vào Trần Vũ đầu trong đánh nhau, lộ ra một nụ cười tàn nhẫn rồi tay phải chuẩn bị bóp cò súng.
Đột nhiên, trong lòng gã run lên, vội vàng thu súng đứng dậy, bản năng nghề nghiệp của gã mách bảo nguy hiểm đang đến gần.
Nhưng vẫn muộn một bước, một bóng dáng đột nhiên nhảy lên một cái rồi vung dao găm cắt thẳng qua cuống họng gã, một vệt máu tươi bản tung tóe ra, gã trợn trắng mắt rồi ngã nhào xuống đất.