Lộ Kiêu Dương nghe đến đó, nhíu mày lại.
Chẳng biết tại sao có cảm giác như mình bị gọi là người lớn vậy.
Ông trời của con ơi, con mới mười tám tuổi có được không!
Cô đi vào, thấy Bánh Bao Nhỏ mặc một bộ đồ thể thao màu vàng tươi. Giống như một trái chuối tiêu nhỏ.
Cũng không biết là ai chọn cho cậu màu sắc cay mắt này, cũng may cậu có một khuôn mặt đẹp mắt, tràn đầy căng mọng lại có thể kiểm soát được.
Bởi vì A Ly rất bé, mà Tần Phong cao một mét tám nên khi hai người họ đứng cùng nhau, trông A Ly rất nhỏ con.
Lộ Kiêu Dương nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu so với lần trước gặp ở bệnh viện còn dễ thương hơn.
Dù sao lúc đó chỉ xem cậu như con cái nhà họ hàng nào đó, mà bây giờ, biết A Ly là con của cô, tâm lý sẽ không giống nhau.
Lộ Kiêu Dương đi tới, cũng không vội vàng chào hỏi.
Nhưng trái lại người hầu bên cạnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi, "Phu nhân đã về."
Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Kiêu Dương, "Phu nhân."
Bánh Bao Nhỏ ngồi ở trên ghế phía dưới giàn nho, cũng quay đầu lại nhìn Lộ Kiêu Dương, hai mắt sáng lên, "Mẹ, mẹ cuối cùng cũng đến thăm bảo bảo rồi."
Cậu bé bước chân nhỏ, không đợi Tần Phong ôm cậu lên, thì đã trượt khỏi chiếc ghế cao hơn chân cậu xuống, chạy về phía Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương nhìn cậu, cũng không tiến lên đón.
Mặc dù lần trước có giao lưu với nhau, nhưng bây giờ nhìn Bánh Bao Nhỏ này, nội tâm của cô vẫn còn hơi khẩn trương.
Khụ, rõ ràng cô mới mười tám tuổi, đột nhiên có một đứa con trai lớn như vậy, thật sự là...
Không biết nên ở chung cùng tiểu gia hỏa này như thế nào.
Sau khi Bánh Bao Nhỏ chạy tới, trực tiếp cầm con búp bê hình con gà vàng nhỏ mà Lộ Kiêu Dương đang cầm trong tay!
"Mẹ, đây là quà mẹ tặng cho bảo bảo sao? Bảo bảo rất thích."
"..."
Năm nay là năm con gà, vì vậy rất nhiều nơi đều thích làm linh vật liên quan đến 12 con giáp, cái này là hôm nay là do đài truyền hình tặng khi cô tham gia sự kiện ở đài truyền hình.
Cô tiện tay mang về.
Hết lần này đến lần khác, nhìn dáng vẻ cao hứng của A Ly, vậy mà cô...không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Tiểu gia hỏa, con có thể đừng quá hiểu chuyện như vậy được không?
Trước kia vào thời điểm lễ mừng năm mới, luôn có mấy đứa nhỏ hai ba tuổi đến nhà, suốt ngày chỉ biết đụng chạm vào đồ của cô, khiến người ta phiền không chịu được, nói nặng với chúng, phụ huynh người ta còn bất mãn.
Vì vậy bây giờ Lộ Kiêu Dương đối với những đứa nhỏ, luôn có bóng ma tâm lý.
Lúc này nhìn tiểu A Ly, cô quả thực sợ ngây người!
Tiểu A Ly cầm gà vàng nhỏ, nhìn về phía Lộ Kiêu Dương, trong ánh mắt là tràn đầy mong đợi, "Mẹ, nếu mẹ ôm bảo bảo một cái, bảo bảo sẽ càng vui vẻ."
Cậu bé đáng thương nói, Lộ Kiêu Dương ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt giống như cái bánh bao của tiểu A Ly: "Vừa gặp mặt đã muốn ôm à?"
Lần trước lúc rời đi, khóc thương tâm như vậy, Lộ Kiêu Dương cảm thấy, cậu cười càng đáng yêu hơn.
Tiểu A Ly nhân cơ hội nắm tay cô, "Nếu không mẹ để con hôn nhẹ cũng được."
"Không được."
Tần Phong nhìn cái con người Lộ Kiêu Dương hết sức tàn nhẫn: "..."
Bánh Bao Nhỏ cũng hỏi, "Vì sao? Đã lâu như vậy con không hôn mẹ, hôn nhẹ cũng không được sao?"
"Không được." Lộ Kiêu Dương nói: "Vừa gặp mặt đã muốn hôn hôn, ai dạy con thế?"
Những người hầu ở một bên nhìn Lộ Kiêu Dương, không nhịn được phun tào ở trong lòng: Ma quỷ!
Aaa, tâm địa người phụ nữ này thật độc ác!
Mọi người nhìn Bánh Bao Nhỏ, rất sợ cậu sẽ khóc.
Dù sao cậu vẫn còn nhỏ như vậy mà!
Phu nhân cũng không dỗ dành.
Bánh Bao Nhỏ nhìn Lộ Kiêu Dương, chép miệng hai cái, cũng không khóc. Trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, "Con biết rồi, mẹ nhất định chỉ cho ba ba hôn thôi."
Lộ Kiêu Dương: "..."
__Hết chương 111__