Bánh Bao Nhỏ nói: "Dạ."
"Tại sao phải nói với ba?" Lộ Kiêu Dương đưa tay, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ly: "Sao con lại tích cực thế?"
"Mẹ không thích ba sao?" A Ly không hề cảm thấy mình nói với ba thì có gì sai, "Nhưng mà ba ba cũng muốn tới gặp mẹ mà! Ba cũng rất nhớ mẹ. Thật đấy!"
Lộ Kiêu Dương nở nụ cười: "Làm sao con biết ba muốn gặp mẹ?"
Anh rõ ràng bận rộn như vậy, làm sao có thời gian quan tâm đến cô?
Hiện tại anh mất thị lực, hình như công việc cũng vô cùng nhiều, anh vẫn còn tiêu tốn thời gian trên người cô, Lộ Kiêu Dương cảm thấy rất lãng phí.
Bánh Bao Nhỏ nói: "Bởi vì đó là ba của con nha! Con phải biết chứ."
Lộ Kiêu Dương xách cái quần của Bánh Bao Nhỏ lên giúp cậu, quần áo cũng mặc xong. Cô nhìn A Ly, nói: "Lần sau không được chạy loạn nữa, nhất là ở bể bơi, nước sâu như thế."
Bánh Bao Nhỏ gật đầu: "Dạ."
Bị Lộ Kiêu Dương hung dữ như vậy, cậu cũng không dám.
Lộ Kiêu Dương nói: "Con không giận mẹ chứ?"
Kỳ thật nổi giận với cậu, cô cũng rất hổ thẹn.
Chỉ là, dưới tình huống lúc đó, cô cực kỳ nôn nóng.
Bánh Bao Nhỏ nói: "Mẹ nhất định là lo lắng cho bảo bảo."
"Ngay cả việc này con cũng biết à!"
Bánh Bao Nhỏ nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Mẹ, mẹ bây giờ rất tốt, bảo bảo thích mẹ."
Ít nhất cũng bằng lòng nói chuyện với cậu, cũng bằng lòng nhìn cậu.
Còn đau lòng cậu, chăm sóc cậu.
Không giống như ngày trước, mình nói chuyện với mẹ, mẹ cũng không quan tâm.
Cho nên, cho dù Lộ Kiêu Dương hung dữ với cậu, cậu cũng hoàn toàn không tức giận.
Lộ Kiêu Dương nở nụ cười.
Cô vọt vào nhà tắm, thay bộ đồ khác, áo phông trắng vải cotton và chiếc quần màu xám tro.
Vừa thay xong đi ra thì có tiếng gõ cửa.
Annie mở cửa, là Thẩm Trường Hà và Tần Phong.
"Thẩm tiên sinh." Annie mở lời.
Thẩm Trường Hà đáp một tiếng, đi vào.
Lộ Kiêu Dương thấy anh, nói: "A Ly nói anh muốn tới, anh đúng là tới thật?"
"Xem ra tôi không được chào đón." Hôm nay Thẩm tiên sinh vừa mới trở về sau khi họp xong cùng người khác. Bộ vest đen, áo sơ mi màu đen tuyền, chỉ có cà vạt đỏ làm tăng thêm vài phần điểm sáng.
Anh rất cao, đứng ở đó, thật là...
Lộ Kiêu Dương nhìn người đàn ông này mỗi lần đi làm trở về, độ soái đều tăng lên một tầm cao mới, nói: "Cũng không phải là không chào đón, chỉ là cảm thấy, anh bận như vậy, cũng không cần lúc nào cũng tới thăm tôi."
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã không gặp hai mươi ngày rồi!"
"..." Hình như là đã lâu như thế, Lộ Kiêu Dương nhìn anh, cười nói: "Anh nhớ rõ thật."
"Bởi vì A Ly mỗi ngày đều nhớ đến em."
Tần Phong thấy hai người hàn huyên, nói: "Vậy Thẩm tiên sinh, phu nhân, tôi đi về trước!"
"Các anh không phải là tới đón A Ly à!"
"Không phải, tôi chỉ đưa Thẩm tiên sinh tới thôi."
"..."
A Ly đứng ở một bên, nhìn Tần Phong, đang muốn nói đi thong thả, chợt nghe thấy Tần Phong nói: "Annie, cô cũng phải đi à? Đúng lúc chúng ta đi cùng nhau đi."
Annie nhìn Tần Phong, rất ít khi thấy Tần Phong lại chủ động gọi cô, cô gật đầu, "Được! Lộ gia, em đi về trước đây!"
Không quấy rầy một nhà ba người họ nữa.
"Này!"
Cô muốn ngăn Annie lại, nhưng không kịp.
Mặc dù Tần Phong lớn lên có chút đẹp trai, hơn nữa còn độc thân, nhưng em cũng không cần tích cực như vậy chứ!
Lộ Kiêu Dương vô cùng sầu não, Thẩm Trường Hà bất đắc dĩ nhìn cô, thầm nghĩ, cô cứ không muốn ở cùng một chỗ với anh như vậy, sau đó lại nghe thấy cô đau đầu nói: "Làm sao bây giờ đây? Tôi không biết nấu ăn, buổi tối ăn gì?"
Không có cách nào, ai bảo ăn cơm luôn là việc hệ trọng hàng đầu trong lòng Lộ gia chứ?
( Hết chương)