Khiến cho người ta có cảm giác như cô đang bị khi dễ.
Tần Phong thấy cô giả bộ đáng thương liền tức giận, "Đừng bày ra vẻ mặt này, không ai có lỗi với cô cả. Thẩm tiên sinh đối xử tốt với cô như thế, vậy mà cô lại phản bội cậu ấy! Loại người vong ân phụ nghĩa như cô hoàn toàn không xứng làm vợ cậu ấy."
Phản bội? Vong ân phụ nghĩa?
Lộ Kiêu Dương không làm cách nào hiểu được, đây là đang nói cô sao?
"Cô mau chóng ký đơn ly hôn đi! Ký xong sẽ có người đưa đến nhà cô."
Bỏ lại những lời này, Tần Phong trực tiếp rời đi.
.........
Thật buồn cười!
Lộ Kiêu Dương mờ mịt ngồi dậy, nhìn xung quanh, bên ngoài trời đang mưa, trên mặt kính cửa sổ đọng đầy những giọt nước.
Cô tìm thấy một chiếc điện thoại nằm trên bàn bên cạnh.
Đó là kiểu dáng cô chưa từng thấy qua, trước khi xuyên đến đây, những chiếc cô dùng đều là đời cũ, làm sao có thể nhìn thấy loại điện thoại thông minh như thế này?
Ngay khi tay cô chạm vào, màn hình điện thoại sáng lên, thời gian hiển thị là ngày 25 tháng 3 năm 2017.
Đã bảy năm trôi qua kể từ thời điểm trong kí ức của cô!
Cô không đến mức nằm trên giường bệnh bảy năm chỉ vì bị vấp ngã chứ! Thậm chí đã kết hôn sinh con?
..........
"Kiêu Dương, cậu tỉnh rồi!" Tần Phong vừa mới rời đi không lâu, một người phụ nữ khác liền đến.
Cô ta ăn mặc rất thời thượng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo ở sau lưng là một chiếc túi dây xích hiệu Chanel.
Cô ta đi tới, vươn tay nhẹ nhàng cởi mũ xuống, dùng ngữ khí vô cùng thân thiết nói chuyện với Lộ Kiêu Dương.
Lộ Kiêu Dương nhìn khuôn mặt của cô ta, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, suy nghĩ hồi lâu, cô có chút không xác định hỏi: "Lương Thiến?"
Lương Thiến là bạn học cấp hai của cô.
Hai nhà ở gần nhau, quan hệ không tồi, thỉnh thoảng còn hay cùng nhau đi học.
Chỉ là sau khi vào cấp ba, hai người đều học khác trường, sau đó nữa lại bận thi đại học nên đã một khoảng thời gian không liên lạc với nhau.
Hai người thực ra rất quen thuộc, nhưng ngay lúc này, Lương Thiến trước mắt cô hoàn toàn khác so với người cô nhận thức hồi cấp hai, ngoại trừ nét tương đồng mờ nhạt ra thì khí chất cả người hoàn toàn thay đổi, thế nên cô không dám nhận người ngay.
Lương Thiến ngồi bên cạnh cô, ngữ khí vô cùng thân thiết hỏi: "Đã khá hơn chưa? Vừa rồi tớ mới nhìn thấy Tần Phong, thế nào? Cậu và Thẩm Trường Hà đã bàn chuyện ly hôn chưa? Ồ, bản thỏa thuận ly hôn này".
Không chờ Lộ Kiêu Dương trả lời, Lương Thiến đã cầm lấy tờ thỏa thuận ly hôn mà Tần Phong vừa đặt ở bên cạnh lên.
"Tớ đã nói mà, chỉ cần cậu một khóc hai nháo ba thắt cổ, tớ không tin Thẩm Trường Hà còn có thể làm gì được cậu."
Liếc nhìn dòng chữ "dọn đồ và ra khỏi nhà", Lương Thiến nhếch miệng cười.
Không cần một đồng nào từ Thẩm Trường Hà, cũng không cần đứa nhỏ, chỉ cần cùng Thẩm Trường Hà ly hôn, yêu cầu này là Lộ Kiêu Dương tự mình đưa ra.
Lộ Kiêu Dương ở giới giải trí đã nhiều năm, lại là vợ của Thẩm Trường Hà, con đường thuận buồm xuôi gió, phát triển rất tốt, cô đã sớm quên mất ở cái giới giải trí này mà không có người chống lưng thì sẽ gặp nhiều khó khăn đến mức nào.
Cô chỉ một lòng muốn ly hôn cùng Thẩm Trường Hà, bất chấp hậu quả.
Đây là kết quả mà Lương Thiến mong muốn.
Thân phận và gia thế của Thẩm Trường Hà đều là khát vọng của Lương Thiến. Chẳng qua, trong lòng Thẩm Trường Hà luôn chỉ có Lộ Kiêu Dương, những người khác căn bản là không thể đến gần anh.
Một khi Lộ Kiêu Dương cùng anh ly hôn, nếu cô ta đối xử với Thẩm Trường Hà tốt hơn, thì đây chính là cơ hội của cô.
Có chỗ dựa vững chắc là Thẩm Trường Hà, về sau ở giới giải trí, cô ta sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của Lộ Kiêu Dương nữa, cũng không cần dựa vào tài nguyên của Lộ Kiêu Dương.
Lương Thiến không thể chờ được mà nói với Lộ Kiêu Dương: "Lát nữa tớ đi hỏi bác sĩ xem hôm nay cậu có thể xuất viện được không. Sau khi xuất viện thì mau chóng ly hôn đi!".
___Hết chương 3___