Sắc đẹp?
Mê hoặc?
Anh nhìn Lộ Kiêu Dương, bỗng nhiên đưa tay, kéo cánh tay cô lại, Lộ Kiêu Dương thấy anh như vậy, vội đứng thẳng người, tay còn lại của anh đặt ở trên đỉnh đầu cô, chống lên giá đỡ.
Trong mắt mang theo vài phần mong đợi và thấp thỏm.
Anh và cô đã trải qua quãng thời gian tồi tệ nhất, khi đó anh cho rằng cô yêu anh, cho nên dùng hết các loại cách thức muốn giữ cô lại, nhưng lại đổi lấy sự vô tình và chán ghét của cô.
Hôm nay nghe lại cô nói những lời đó, làm sao anh biết lời nào mới là lời nói thật lòng của cô?
Dù sao cô cũng chưa từng thừa nhận rằng cô thích anh.
Cho nên hiện tại, anh cũng không dám xác định trong lời nói của cô có bao nhiêu phần thật giả.
Lộ Kiêu Dương không nhìn anh, chỉ nhìn đi nơi khác, kiêu ngạo nói: "Không có, anh nghe lầm rồi."
"Quay lại nhìn anh."
Ngữ khí anh rất nghiêm túc, Lộ Kiêu Dương sợ đến mức quay lại nhìn anh.
Hai người cách nhau rất gần, cô chăm chú nhìn anh, bất chợt nghĩ lại, tại sao mình phải sợ anh?
Cô lấy hết dũng khí nói: "Nói chung em chính là nói cho anh biết, em chỉ tùy tiện nói với Annie một chút, anh không nên tưởng thật. Thực sự, em không thích đi dỗ người khác! Nếu có lần sau, anh cũng đừng mong em sẽ lại tới tìm anh."
Mắc cỡ chết nguời!
Thực sự!
Lộ Kiêu Dương cảm thấy mặt mũi của mình đều bị vứt sạch.
Thấy Thẩm Trường Hà nhìn mình, cô cúi đầu, nói: "Em đã nói xong, được rồi, anh có thể đi!"
Rõ ràng là điệu bộ rất kinh hãi, nhưng lại nói rất phách lối.
Thẩm Trường Hà nhìn cô, mong đợi nói: "Vậy em, có một chút thích anh sao? Dù chỉ là một chút thôi cũng được."
Cô vẫn luôn rất sĩ diện, thì tính là thích, cũng không thừa nhận.
Anh đã muốn để chính miệng cô nói ra: Cô thích anh.
Lộ Kiêu Dương qua loa nói: "Có thể là có một chút đi."
Thẩm Trường Hà ép hỏi: "Một chút là bao nhiêu?"
Cô bị hỏi đến mức không thể chống đỡ được, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao anh cứ hỏi nhiều thế! Chính anh không cảm nhận được à! Loại chuyện tỏ tình này không phải là để con trai làm sao? Thế nào, muốn em nói thích anh? Em mới không làm đâu! Em cũng không phải kẻ ngốc."
Thẩm Trường Hà nhìn bộ dáng ngoài mạnh trong yếu của cô, lộ ra một nụ cười thoải mái, "Được."
Lộ Kiêu Dương nhất thời sửng sốt, "Được cái gì?"
Hình như cô vừa mới nói điều gì đó rất kì lạ.
Thẩm Trường Hà nói: "Đi thôi, trở về rồi nói."
Anh nắm cánh tay cô đi ra ngoài...
Từ xưởng ủ rượu đi ra, Lộ Kiêu Dương bị anh nắm tay, mặt trời đã lặn xuống một chút, không còn gay gắt như lúc anh trở lại nữa.
Cô đi theo bên cạnh anh, nhìn đôi tay đẹp mắt kia giờ phút này đang nắm chặt lấy cô, cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình, đã từng chút từng chút bị đánh tan.
Rõ ràng đã phủ nhận rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà thích anh.
Không sai, chính là thích anh!
Khi cái ý nghĩ này hiện ra, nội tâm cô dâng lên một cảm giác ê ẩm mềm mại.
Cô sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên, cô nghiêm túc mà thích một người như vậy.
.....
Trở lại phòng, Lộ Kiêu Dương đầu óc hỗn loạn, nói với Thẩm Trường Hà: "Em muốn ngủ một giấc."
Thẩm Trường Hà nói: "Được."
Cô nằm trên giường, anh đưa tay, đắp chăn kín lại cho cô, sau đó dịu dàng nhìn cô.
Bị anh nhìn, Lộ Kiêu Dương có chút xấu hổ, "Em muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi."
Hiện tại cô muốn bản thân bình tĩnh lại một chút.
Thẩm Trường Hà lại cúi đầu, chóp mũi anh và cô chạm nhau, hai người cách nhau gần như vậy.
( Hết chương)