Chỉ cần cô khôi phục trí nhớ, sẽ đuổi cô đi trong phút chốc.
Có người đàn ông nào, cho phép bản thân đội nón xanh trên đầu không?
Anh đối xử với Lộ Kiêu Dương như vậy, còn cho phép cô ở lại Thẩm gia, cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Lộ Kiêu Dương nhìn Annie nói: "Này, nói cho chị nghe một chút, Thẩm tiên sinh rốt cuộc là người như thế nào. Chị cảm thấy anh ấy đối xử với chị rất tốt, nhưng theo lời Lương Thiến nói, trước đây anh ấy mãi ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, là thật sao? Hay tất cả vẫn là do Lương Thiến bịa đặt?"
"Không biết." Annie nói: "Em không thường xuyên tới nơi đó, cũng rất ít khi gặp ngài ấy, ngài ấy giống như rất bề bộn nhiều việc. Nhưng mà, Thẩm tiên sinh là một người rất lợi hại, thực sự là xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chị cũng biết đấy, những người ở trường học em trai của em, còn thảo luận về sự tích của ngài ấy. Trấn nhỏ Dương Hà mới được tu sửa trong những năm gần đây, đời trước chính là một cái xưởng ủ rượu nhỏ. Ngay từ đầu, trấn nhỏ Dương Hà rất nghèo, là do ngài ấy phát triển lên, hiện tại đã là trấn nhỏ giàu có nhất, mọi người trong trấn đều xem ngài ấy như một vị thần. Chị nói, bởi vì hai mắt ngài ấy bị mù, nên muốn cùng ngài ấy ly hôn, người khác sao có thể không chửi?"
Nói tới đây, Annie có chút bội phục mà cảm thán: ".....Ngài ấy chỉ mới hai mươi tám tuổi, nếu hai mắt không xảy ra vấn đề, không biết sau này còn phát triển thành như thế nào, em nghe nói ngài ấy là giáo sư thỉnh giảng của đại học Bạch Lâm, người ta nói ngài ấy là người có năng lực giao tiếp vô cùng tốt, cũng được rất nhiều người biết đến, nhân duyên tốt lắm."
"Em nói năng lực giao tiếp của anh ấy rất tốt?" Lộ Kiêu Dương tràn ngập hoài nghi, "Tính cách của anh ấy cả nửa ngày cũng không nói ra một câu nào, sao kỹ năng giao tiếp có thể tốt chứ? Em đang nói giỡn với chị à?"
"Em cũng chỉ nghe người khác nói qua, em cũng rất hoài nghi, bởi vì khi ngài ấy còn chưa mất đi thị lực, ngài ấy cũng rất ít nói. Nhưng sự thật chính là như vậy mà, nếu ngài ấy không có năng lực, thì sao có thể đi đến được ngày hôm nay? Ngài ấy chính là nhân vật truyền kỳ của Lâm Thành."
Lộ Kiêu Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Annie, hình như là sự thật?
Không nghĩ tới Thẩm Trường Hà lại là giáo sư thỉnh giảng của đại học Bạch Lâm.
Đại học Bạch Lâm được xem như là một trường đại học đứng đầu, cũng là trường học trước kia Lộ Kiêu Dương muốn thi vào, bên trong đào tạo ra rất nhiều danh nhân thuộc các chuyên ngành khác nhau.
Cho dù là giáo sư thỉnh giảng, cũng phải có những cống hiến xuất chúng trong lĩnh vực của mình mới được.
Ban đầu cô còn tưởng rằng anh ấy là người kinh doanh, vậy mà cô đã đánh giá thấp anh rồi sao?
Nhưng mà, nghĩ lại, cô là người thi được 699 điểm, lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay....
Chỉ có thể nói, đời người, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Tựa như Thẩm Trường Hà có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tựa như cô, đường đường là một Trạng nguyên, cũng có thể lật thuyền trong mương!
*Lật thuyền trong mương: thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
Chẳng qua là, Lộ Kiêu Dương nghe Annie nói một hồi, lại càng buồn bực.
Hai ngày trước Annie tìm thấy ảnh nhóm có Giang Hành trên điện thoại di động của cô, cô liếc mắt nhìn cũng không thấy gọi đến một cuộc điện thoại nào.
Mà dường như Thẩm Trường Hà có vẻ đối xử rất tốt với cô.
Rốt cuộc tại sao cô muốn ly hôn?
Chẳng lẽ thật sự chính là bởi vì ghét bỏ Thẩm Trường Hà mất đi thị lực?
Lộ Kiêu Dương nói thầm: "Bây giờ nghĩ lại, chị mới phát hiện ra hiện tại Thẩm Trường Hà đối xử với chị cũng xem như là khách khí."
Một người ưu tú như vậy, lại để cho cô khi dễ đội nón xanh lên đầu, bây giờ còn thu nhận cô vào trong nhà.
Mặc dù thái độ đối với cô không tính là nhiệt tình, nhưng cũng xem như là khách khí.
Muốn anh bồi cô về nhà, cô cũng có thể hiểu được, dường như là không có khả năng.
Lộ Kiêu Dương bây giờ rất sợ, một lúc nào đó Thẩm Trường Hà đột nhiên nhớ đến những chuyện trước kia, tức giận đến mức chạy đến yêu cầu cô ký đơn ly hôn.
Đến lúc đó cô về nhà như thế nào đây?
__Hết chương 43__