Thẩm Nhược Hề có chút lo lắng: "Chuyện chị ấy và Giang Hành..."
Bất kỳ người đàn ông nào, cũng không thể chịu đựng được loại chuyện này!
Tuy trước đây chị dâu quả thực rất tốt, nhưng chị ấy thật sự cũng đã thay đổi.
Thẩm Trường Hà nâng tầm mắt, nhìn Thẩm Nhược Hề, Thẩm Nhược Hề vội vàng ngậm miệng lại, không nói nhiều thêm một chữ nữa.
Nghe nói lúc Lộ Kiêu Dương trở về, dì kia hất nước vào chị ấy, đã bị anh của cô đuổi việc.
Dì ấy có giao tình vô cùng tốt với Thẩm gia, yêu thương Thẩm Trường Hà như con ruột của mình.
Tất cả mọi người nghĩ, Lộ Kiêu Dương cho Thẩm Trường Hà đội nón xanh, là một việc cực kỳ quá đáng.
Muốn hai người phải ly hôn, cho dù là mắng Lộ Kiêu Dương hai câu, đó cũng là chị ấy gieo gió gặt bão, nhưng không nghĩ tới, lại khiến Thẩm Trường Hà tức giận.
.....
Lộ Kiêu Dương và A Ly cùng nhau cho mèo ăn xong, đi tới, Công Chúa đi theo bên chân hai nguời.
Thẩm Nhược Hề cầm áo khoác khoác lên cánh tay, nói với A Ly: "A Ly, cô về trước nhé."
A Ly nói: "Tạm biệt cô."
"Em không đón thằng bé về à?" Lộ Kiêu Dương hỏi.
Thẩm Nhược Hề nhìn cô một cái, mặc kệ cô, trực tiếp đổi giày, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Thẩm Nhược Hề đã thu dọn hết bát đũa, phòng bếp cũng ngăn nắp sạch sẽ trở lại, cô ấy làm việc nhà rất tốt.
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà, ngồi xuống, nói: "Tôi còn tưởng em ấy sẽ dẫn anh và A Ly đi."
Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế, không nhìn Lộ Kiêu Dương, bộ dạng có vẻ rất mất mác, chỉ nói: "A Ly nhớ em như thế, em còn muốn đuổi nó đi?"
A Ly nghe đến đó, ôm lấy chân Lộ Kiêu Dương thật chặt, "Mẹ, con không đi."
Lộ Kiêu Dương nghe cậu đột nhiên chụp một cái nồi lớn như vậy, không nói nên lời, bế A Ly lên, đặt lên chân mình, "Mẹ nào muốn đuổi A Ly đi, A Ly đáng yêu nhất! Không đuổi con đâu!"
Thẩm Trường Hà nói: "Cho nên là muốn đuổi tôi đi?"
Lộ Kiêu Dương rất muốn nói đúng, nhưng nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, ho khan một tiếng, "Không có."
Cô nói: "Tôi chỉ cảm thấy chỗ này của tôi thật nhỏ, anh vừa tới đây, liền có vẻ rất chật chội."
Thẩm Trường Hà: "..."
Căn hộ rộng khoảng ba trăm mét vuông này, đúng là không lớn lắm.
.....
Lộ Kiêu Dương nhìn chằm chằm Thẩm Trường Hà, thấy anh nghe xong lời cô nói không có phản ứng gì, biết cái cớ này không thuyết phục được anh, bèn sửa lại, "Chủ yếu là giường cũng rất nhỏ."
Có A Ly ngủ cùng cô, cô không cảm thấy có gì, A Ly dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Nhưng Thẩm Trường Hà cao lớn như vậy, nằm trên giường.
Ách, hình như giường cũng rất lớn.
Quả nhiên cô vừa nhìn Thẩm Trường Hà, phát hiện Thẩm Trường Hà cũng không có phản ứng gì.
Lộ Kiêu Dương không biết lấy dung khí từ đâu ra, đột nhiên sinh ra hai phần cường thế, nói với Thẩm Trường Hà: "Hoặc là anh ngủ ở phòng bên cạnh, hoặc là anh đi về mà ngủ."
Thẩm Trường Hà: "Được."
Hả?
Vậy mà anh nói được à?
Cô không nghe lầm chứ!
Lộ Kiêu Dương nhìn anh, xác nhận một chút, chữ này là từ miệng anh nói ra.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Trường Hà.
Lúc này, A Ly trên đùi cô mở miệng, "Nhưng mà mẹ ơi, nếu ba ngủ ở phòng bên cạnh, vậy ba và mẹ làm sao sinh một em trai em gái cho con được ạ?"
Lộ Kiêu Dương: "..."
Xong rồi xong rồi!
Nghe nói bình thường A Ly đều do Thẩm Nhược Hề chăm sóc, cô nghĩ lần sau gặp lại Thẩm Nhược Hề, nhất định phải hỏi kỹ cô ấy xem, cô ấy đã dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào mà nó lại trưởng thành sớm như thế.
Cô còn chưa mở lời, Thẩm Trường Hà nói: "Đây là nguyện vọng của A Ly, không phải ý của tôi."
Anh nhẹ nhàng lật đổ lời đồng ý vừa rồi.
Lộ Kiêu Dương: "..."
.....
( Hết chương)