Khí thế của Lộ gia rất mạnh, một khi cô tức giận, Thẩm Nhược Hề hoàn toàn không dám nhiều lời.
Hơn nữa, vào khoảng thời gian Lộ Kiêu Dương và Thẩm Trường Hà ở bên nhau, cô đã giúp Thẩm gia rất nhiều.
Khi đó ba của Thẩm Trường Hà bị bệnh, Thẩm Trường Hà đã phải lo liệu cho em gái đến trường, lại phải trả chi phi thuốc men cho ba.
Đúng là người nghèo không thể mắc bệnh!
Một khi bị bệnh nặng, chỉ có thể chờ chết.
Cũng không giống như bây giờ, trên mạng còn có gây quỹ từ thiện, khi đó Internet cũng không có phát triển được như thế.
Thẩm Trường Hà không phải loại người dễ dàng từ bỏ, mỗi ngày anh làm rất nhiều công việc, làm tất cả những công việc cực nhọc vì muốn giữ mạng sống của ba.
Từ khi nhận thức Lộ Kiêu Dương, Lộ Kiêu Dương cố gắng muốn gánh vác thay anh.
Có đôi khi còn lấy tiền sinh hoạt phí và học bổng, Thẩm Trường Hà không cần, cô sẽ nghĩ cách đưa cho Nhược Hề, để Nhược Hề đưa cho mẹ Thẩm.
Mạng sống của ba cũng được cứu về.
Mặc dù bây giờ vẫn còn bị liệt nửa người, nhưng Lộ Kiêu Dương xem như là ân nhân của Thẩm gia, Thẩm Nhược Hề cũng rất thích cô, rất kính trọng cô.
Thế cho nên thân phận chị dâu đối với cô ấy tràn đầy sức uy hiếp.
Cho dù sau này Lộ Kiêu Dương thay đổi, Thẩm Nhược Hề cũng sợ cô.
Nhưng lúc này nhìn Lộ Kiêu Dương, phát hiện Lộ Kiêu Dương còn kinh hãi hơn cả mình, dường như bị cô dọa sợ vậy, Thẩm Nhược Hề thoáng chốc sững người.
Nghe Tần Phong nói chị dâu hình như có chút không bình thường, bây giờ xem ra, hình như là thật?
Đầu óc thật sự bị đụng hỏng rồi?
Cô nói với Lộ Kiêu Dương: "Chị lén lút mang A Ly tới đây làm gì? Có phải hơi quá đáng rồi không! Lúc trước là chị không cần thằng bé, lúc ly hôn với anh trai tôi, chúng tôi đã bảo chị nể tình đứa nhỏ mà đừng ly hôn, nhưng chị chưa bao giờ mềm lòng. Giờ thì sao? Ở giới giải trí lăn lộn không nổi nữa, không còn khí phách? Lại muốn ôm đùi anh tôi à?"
"..." Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Nhược Hề, nói: "Ách, cô vào trước đi."
Lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương gặp Thẩm Nhược Hề, không muốn cãi nhau với cô ấy.
Thẩm Nhược Hề thấy Lộ Kiêu Dương đi vào, do dự một chút, cũng đi vào theo.
Trước cô có đến đây, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng vào nhà của Lộ Kiêu Dương.
Lúc này, Thẩm Nhược Hề vừa mới vào cửa, đang muốn nói, liền thấy Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế sofa, giật mình, "Anh!"
Ngất mất, sao anh cô lại ở đây?
Không phải hôm nay anh ấy có một hội nghị nghiên cứu ở viện khoa học kỹ thuật sao?
Cô còn tưởng anh ấy sẽ ăn tối cùng bọn họ.
Thẩm Trường Hà bình thản nói: "Ồ, em tới thật đúng lúc, tiện thể làm cơm tối cho chị dâu em đi."
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Trường Hà.
Hình như Thẩm Nhược Hề rất ghét cô.
Vừa đến đã mắng cô một trận.
Hơn nữa, A Ly gọi cô ấy là cô, cô ấy chắc là em gái của Thẩm Trường Hà!
Vậy thì tất nhiên phải vô cùng được chiều chuộng!
Thế mà Thẩm Trường Hà lại gọi cô ấy nấu ăn cho cô!
Ngay cả Lộ Kiêu Dương cũng cảm thấy, yêu cầu này có chút quá đáng.
"Em..."
Thẩm Trường Hà nói: "Không muốn sao?"
Thẩm Nhược Hề nhỏ hơn Thẩm Trường Hà vài tuổi, là Thẩm Trường Hà lo liệu cho cô lên đại học, để cô có được ngày hôm nay.
Dĩ nhiên là, anh trai nói cái gì thì chính là cái đó.
Cô gật đầu, "Vâng."
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô không ngờ Thẩm Trường Hà kêu Thẩm Nhược Hề nấu cơm, lại càng không nghĩ tới, Thẩm Nhược Hề cứ như vậy mà đồng ý rồi.
Đúng lúc người giao hàng mang đồ ăn tới, Thẩm Nhược Hề liền mang vào phòng bếp.
Lộ Kiêu Dương nhìn tới đây, luôn cảm thấy có chút xấu hổ, cô nhích lại gần Thẩm Trường Hà, nhỏ giọng hỏi: "Anh để cho cô ấy nấu ăn, hình như không tốt lắm đâu?"
"Không tốt chỗ nào?"
"Cô ấy là em gái anh đấy!"
Thẩm Trường Hà ngay thẳng nói: "Em gái tôi thì không thề nấu cơm cho em?"
( Ngủ ngon. Tiếp tục cầu phiếu đề cử!)
( Hết chương)