Thích một người, đó là cam tâm tình nguyện trở thành tù binh của anh.
Trong đầu cô, bất chợt hiện lên một câu như vậy.
Thẩm Trường Hà cũng đã nhân cơ hội hôn cô.
Ngón tay cô khẩn trương nắm lấy tay áo sơ mi trên người anh, đợi đến khi anh hôn xong, lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, mở miệng nói: "Có một điều em không hiểu."
"Điều gì?" Thẩm Trường Hà kề sát vào mặt cô, ôn nhu nhìn cô.
Lộ Kiêu Dương hỏi: "Có phải kiếp trước em nợ anh cái gì hay không? Nếu không, tại sao rõ ràng là em không nhớ rõ anh, lại vẫn sẽ thích anh như thế?"
Thẩm Trường Hà nghe xong lời của cô, hơi ngẩn ra.
"Ông xã, nhất định là kiếp trước từng nối dây tơ hồng cùng anh, cho nên hiện tại mới có thể thích anh như thế."
Anh nhìn Lộ Kiêu Dương, rất bất đắc dĩ cười: "Kiêu Dương."
Những lời này của cô, thật là muốn mạng của anh mà!
Lộ Kiêu Dương nói: "Khẳng định lúc này anh lại bởi vì em thích anh mà đắc ý có đúng hay không?"
Vẻ mặt Thẩm Trường Hà nghiêm túc: "Anh không có."
Chỉ là anh rất vui!
....
"Em thật sự muốn ngủ." Lộ Kiêu Dương chẳng muốn thảo luận chuyện này nữa, trở mình.
Thẩm Trường Hà từ phía sau ôm cô vào lòng, "Được."
.....
Lộ Kiêu Dương ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì mặt trời đã lặn.
Chân trời có mấy vì sao, từ cửa sổ lớn, đập vào mắt cô.
Cô ngồi dậy, không bật đèn, mở điện thoại ra, thấy Annie gửi tin nhắn, trả lời cô ấy một câu.
Mấy phút sau, Annie vào đây, thấy cô ngồi trên giường, nói: "Lộ gia, chị tỉnh rồi?"
Lộ Kiêu Dương ngồi trên giường, gãi gãi mái tóc dài, nói với Annie: "Sao em còn chưa về?"
"Chị và Thẩm tiên sinh, sẽ không ly hôn nữa chứ?" Annie ở lại, chính là muốn xác định chuyện của hai người.
Lộ Kiêu Dương nghe xong lời của cô, nhìn cô một cái, chợt lẩm bẩm một tiếng, ngã xuống giường, cầm lấy gối che mình lại.
Annie hỏi: "Sao vậy?"
Chẳng lẽ còn chưa tốt?
Không đến nỗi chứ!
Lộ Kiêu Dương nói: "Em nói không sai, chị thật sự không muốn lấy tiền của anh ấy, ngược lại lấy chính mình bồi thường vào."
Cô rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.
Annie nhìn Lộ Kiêu Dương, cười nói: "Thế không phải rất tốt sao?"
Lộ Kiêu Dương nhìn về phía Annie: "Em thực sự cảm thấy rất tốt sao?"
Cô vừa hỏi như vậy, Annie lại nhớ tới chuyện Lộ gia bị bệnh.
Nếu như không có chuyện này, có lẽ sẽ tốt hơn.
Chỉ là, ngay cả những việc này Thẩm tiên sinh cũng không biết.
Cô nói: "Chuyện trước đó đều đã qua, dù thế nào chị cũng không nhớ những việc ấy. Chị xem, bây giờ hai người ở bên nhau, không phải vô cùng tốt sao?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Tốt thì tốt, nhưng trong lòng có chút sợ."
Annie nghe cô nói, không nhịn được chế nhạo cô: "Chị không phải là không sợ trời không sợ đất à? Sao lại sợ Thẩm tiên sinh?"
"Câm miệng." Lộ Kiêu Dương nghiêm túc nói.
Annie nói: "Vâng, em không nói."
"Anh ấy đâu?" Lộ Kiêu Dương tỉnh lại nhưng không thấy anh.
Annie nói: "Đi ra ngoài từ lâu rồi, chắc lại đi làm rồi."
Lộ Kiêu Dương từ trên giường đi xuống, mở cửa ban công, đi ra ngoài, đứng trên ban công.
Giờ phút này trấn nhỏ Dương Hà, nhà nhà đều đã thắp đèn.
Nước sông lẳng lặng chảy, gió đêm thổi qua, rất mát mẻ.
Lộ Kiêu Dương dựa vào lan can, phát hiện mình chưa từng quan sát nơi này vào ban đêm.
Từ khi xuyên qua, cuộc sống của cô dường như rơi vào một mớ hỗn độn.
Mà thời khắc này, từng vạt rừng nho kia, lại được thắp sáng lên bởi những ánh đèn.
Ban công nơi cô đang đứng rất cao, liếc mắt một cái, có thể thấy, giữa những ánh đèn sáng như sao kia, xen lẫn một hàng chữ:
Lộ tiểu thư, quãng đời còn lại rất vui khi có em.
( Ách, canh hai đêm nay...11 giờ ngày mai sẽ tiếp tục. Hôm nay đau đầu quá, không biết bị sao nữa! Mọi người đi ngủ sớm một chút! Sau này chúng ta phải làm việc và nghỉ ngơi như bình thường nhé!)
( Hết chương)