Ngay sau đó, giọng anh cũng khàn đặc.
Khóc không ra tiếng.
Mười năm, đã mười năm rồi.
Mười năm trước, anh chỉ là một chàng trai mười tám tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học phổ thông.
Anh lúc đó tràn đầy mong ước mãnh liệt, tràn đầy khao khát về tương lai.
Thế nhưng vì một âm mưu.
Nhà họ Giang bị tiêu diệt.
"A..."
"Súc vật, đám súc vật các người, con gái tôi mới ba tuổi, sao các người lại nỡ ra tay."
"Để tôi chết đi, Hãy thả cháu trai tôi ra..."
Cản tượng ngày trước nhà họ Giang bị thiêu rụi, người nhà họ Giang gào thét trong biển lửa vẫn còn sờ sờ trước mắt.
Sao Giang Thần có thể quên cảnh tượng đó được.
Vào lúc anh chịu đủ mọi giày vò, cơ thể bị cháy, gào khóc xé lòng, một cô gái đã xuất hiện.
Cô gái không màng tất cả xông vào trong biển lửa cứu anh ra, lôi anh đến bên hồ.
Trong lúc đang thèm khát sự sống, anh đã nhảy vào trong hồ nước.
Theo dòng nước trôi, anh bị trôi dạt đến một cái hang động, may mắn thế nào lại có được một cuốn sách y học.
Giang Trung chính là Dược Đô.
Ông nội anh cũng là một thầy thuốc Đông y.
Từ nhỏ anh đã học một số kiến thức Đông y cơ bản, sau khi có được cuốn sách y học, anh học hành chăm chỉ, dựa vào phương pháp chế thuốc trong sách y học, anh đã tự chữa lành vết thương trên cơ thể mình.
Sau khi rời khỏi hang động, anh lưu lạc đến Nam Hoang.
Đúng lúc gặp phải Nam Hoang đang loạn lạc, nước Trung Quốc chiêu binh khắp nơi.
Anh trở thành một người lính.
Tập huấn cả ngày lẫn đêm.
Ra chiến trường.
Đạp lên xác của kẻ thù tiến lên.
Mười năm trở lại đây lập được vô số công trạng.
Cho đến hơn một năm trước, một trận chiến chấn động cả nước.
Trận chiến phong thần.
Anh được sắc phong làm Hắc Long, một trong Ngũ Đại Soái của Trung Quốc, đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Đây là sự khẳng định cho cuộc đời chinh chiến mười năm mà cấp trên dành cho anh.
Một trận chiến bình định Nam Hoang!
Một trận chiến bình định đất nước!
Vào lúc anh tỏa sáng nhất, anh đã nộp đơn xin rời khỏi cương vị công tác, bên trên vẫn chưa phê duyệt, anh đã trở về Giang Trung.
Đền ơn, trả thù.
Đền đáp ơn cứu mạng của Đường Sở Sở.
Trả mối thù giết cả họ nhà họ Giang.
Bây giờ đã báo được thù lớn, vong hồn nhà họ Giang cũng có thể được yên nghỉ, mối thù kìm nén mười năm bây giờ cũng có thể được giải tỏa.
Tiểu Hắc đứng bên cạnh nhìn Giang Thần đang khóc không thành tiếng.
Vào lúc này, anh ta cũng không khỏi thấy đau lòng.
Tiêu Dao Vương cũng vậy.
Ông ta không ngờ Hắc Long tiếng tăm lẫy lừng cũng có lúc yếu đuối như vậy.
"Ông nội..."
Một cô gái ở bên cạnh nắm chặt cánh tay Tần Niên.
Cô ta là một cô gái thành thị bình thường, đã lúc nào nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, đã lúc nào nhìn thấy cục diện đáng sợ đến thế.
"Không sao." Tần Niên khẽ vỗ mu bàn tay cô gái.
Rất lâu sau Giang Thần mới bình tĩnh trở lại, anh đứng dậy, rút thanh kiếm hành hình đang cắm dưới đất lên, tiện tay vứt cho Tiểu Hắc, sau đó đến trước mặt Tiêu Dao Vương, làm động tác chào trong quân đội với ông ta, nói: "Tiêu Dao Vương, lần này cảm ơn ông nhé."
"Đã giải quyết xong hết chưa, giải quyết xong rồi thì tôi rút quân đây."
"Ừm."
Giang Thần gật đầu.
Anh ân oán rất rõ ràng.
Sau khi giết kẻ cầm đầu cũng không làm khó những người khác trong bốn gia tộc lớn nữa.
Anh liếc nhìn những người vẫn còn đang quỳ dưới đất, thậm chí có không ít người của bốn gia tộc đã ngất đi, anh thản nhiên nói: "Những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang, trong vòng ba ngày phải tự động trả lại."
"Vâng."
Người của bốn gia tộc làm gì dám nói ra chữ "không".
Giang Thần bước đến trước mặt Tần Niên.
"Cậu, cậu chủ."
"Quản gia Tần."
Giang Thần gọi một tiếng, chợt nhìn về phía cô gái đang nắm chặt cánh tay Tần Niên, hỏi: "Quản gia Tần, đây là?"
Tần Niên lập tức đáp lại: "Cậu chủ, đây là Tần Sương, là cháu gái của tôi."
"Ừm."
Giang Thần gật đầu, nói tiếp: "Ba ngày sau, hai người đến chỗ bốn gia tộc lớn, tiếp nhận những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang."
"Cậu chủ, chuyện này..." Tần Niên chợt sửng sốt.
Giang Thần biết Tần Niên biết khá rõ tình hình bên trong.
Bây giờ anh còn biết nhà họ Giang ba mươi năm trước đã chuyển từ Kinh Đô đến đây.
Còn Tần Niên vẫn luôn đi theo ông nội anh, chắc chắn ông ấy biết lai lịch của nhà họ Giang, biết một số chuyện của bức Hoa Nguyệt Sơn Cư, thậm chí còn biết rốt cuộc là ai đang nhằm vào nhà họ Giang.
"Tiêu Dao Vương, chuyện ở đây ông xử lý một chút, sau này mời ông ăn cơm." Giang Thần nhìn Tiêu dao Vương nói.
"Ừ."
Tiêu Dao Vương khẽ gật đầu đáp.
Sau đó lập tức ra lệnh: "Rút quân."
Sau khi đội quân rút khỏi, Tiêu Dao Vương mới nhìn người của bốn gia tộc lớn, cùng với một số ông trùm trong giới xã hội đen, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Sau này biết thân biết phận một chút cho tôi."
Những người ở đây quá nhiều, có hơn một vạn người, nếu như bắt hết lại chưa chắc có đủ phòng giam để nhốt.
Nếu Giang Thần đã không truy cứu những người khác nữa, ông ta cũng lười quan tâm.
"Vâng."
Người của bốn gia tộc lớn và nhiều ông lớn trong giới xã hội đen đều quỳ rạp dưới đất, không dám nói "không".
"Chuyện hôm nay giữ kín trong lòng cho tôi, nghe thấy gì, nhìn thấy gì, nếu như bên ngoài có đồn thổi một chút gì về chuyện này, hậu quả thế nào chắc các người cũng biết."
"Vâng, chắc chắn sẽ không đồn ra ngoài."
"Tôi không nhìn thấy gì cả."
"Hôm nay có chuyện gì chứ, không phải chúng ta đến tham dự tang lễ của mấy tộc trưởng của các gia tộc lớn sao?"
Tiêu Dao Vương không nán lại lâu, quay người rời đi.
Còn Giang Thần cũng dẫn theo Tần Niên và Tần Sương lên xe.
Quân đội rút khỏi, đám người Tiêu Dao Vương, Giang Thần cũng rời đi.
Vẻ mặt căng thẳng của những người còn lại của bốn gia tộc lớn và một số ông lớn trong giới xã hội đen lúc này mới thả lỏng, ngồi bệt dưới đất, lau mồ hôi trên trán.
"Ôi mẹ ơi."
"Rốt cuộc Giang Thần này là người thế nào, sao ngay cả Tiêu Dao Vương cũng tự mình ra mặt vậy."
"Đội quân hơn mười vạn, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi."
"Nếu như truy cứu đến cùng, chắc chắn chúng ta cũng không sống nổi."
"Lần này đúng là đi dạo một vòng cửa địa ngục mà."
Nhiều ông lớn ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được khiếp sợ không thôi.
Các ông lớn lập tức rời đi.
Còn những người của bốn gia tộc lớn bắt đầu chôn cất những người đã chết trong gia tộc mình.
Ân oán kết thúc tại đây.
Nhưng chuyện điều động đội quân hơi mười vạn lại vô cùng xôn xao trong Giang Trung.
Bởi vì khí thế này quá lớn.
Hơn một trăm chiếc máy bay chiến đấu, xe tăng, xe bọc thép, xe quân đội, cảnh tượng rất đáng sợ.
Người trong Giang Trung tụ tập với nhau bàn tán về chuyện này.
Sau khi Tiêu Dao Vương trở về đã ban hành một văn bản.
Tuyên bố với bên ngoài đây chỉ là buổi diễn tập quân sự.
Bên ngoài cũng vô cùng tin tưởng không nghi ngờ gì.
Còn những người biết chuyện bên trong lại không dám để lộ nửa lời.
Khu biệt thự Cảnh Tú, Đế Vương Cư.
Giang Thần tắm rửa, thay một bộ đồ khác.
Tần Niên, Tần Sương cũng sửa soạn thay một bộ đồ sạch sẽ khác.
Trên ghế sô pha sang trọng trong phòng khách giống như cung điện của Đế Vương Cư.
Tần Sương nắm chặt cánh tay Tần Niên, cô ta thấy hơi căng thẳng, lúc cô ta căng thẳng chốc chốc lại liếc sang Giang Thần một cái.
Giang Thần kẹp một điếu thuốc.
"Quản gia Tần, ông vẫn luôn đi theo ông nội tôi, chắc ông biết rất rõ về nhà họ Giang, theo như tôi biết, nhà họ Giang đã chuyển đến đây từ ba mươi năm trước, chỉ là tôi đã từng điều tra nhưng lại không điều tra ra được bất kỳ thông tin nào, chuyện này là sao?"
Vẻ mặt Tần Niên hơi do dự.
Ông ấy nhìn Giang Thần đang ngồi trên sô pha.
Cảnh tượng trước đó vẫn còn hiện lên trong đầu ông ấy.
Tuy ông ấy nhiều năm không ở Giang Trung, nhưng ông ấy vẫn biết đến tên tuổi của Tiêu Dao Vương.
Mà người trước mặt đây chính là cậu chủ nhà họ Giang mười năm trước đã thoát khỏi trận lửa lớn.
"Cậu, cậu chủ, bây giờ cậu có thân phận thế nào?"
Tần Niên không nhịn được hỏi.
Có thể khiến Tiêu Dao Vương điều động hơn mười vạn quân, quả thật ông ấy không thể hiểu nổi, rốt cuộc bây giờ Giang Thần có thế lực lớn cỡ nào?
"Chỉ huy Hắc Long của trăm vạn quân Hắc Long ở Nam Hoang, là Ngũ Đại Soái ngang hàng với Tiêu Dao Vương ở Tây cảnh, Phu Tử ở Bắc Cương, Man Vương ở Đông Vực, Thiên Tử ở Kinh Đô."