Do đó người nhà họ Hà ai nấy cũng cực kỳ hoảng loạn.
Liên tiếp nguyền rủa nhà họ Đường.
Trên gương mặt của Đường Sở Sở cũng dần mang theo vẻ nghiêm trọng, vốn là bữa tiệc tốt đẹp, sao tự dưng lại xảy ra nhiều chuyện vậy chứ?
Cô cũng đang nghĩ cách.
Cô muốn gọi điện thoại cho cậu Giang thần bí ở Giang Trung, nhưng cô lại không có số điện thoại của anh ta
“Túm đầu thằng nhãi Giang Thần ra đây” Đào Bạch ra lệnh.
Người nhà họ Hà đều hoảng hết cả lên, ai nấy cũng nhanh chân lùi về phía sau.
Đường Bác và Đường Tùng cũng lùi hết về phía xa.
Hà Diễm Mai cũng nhanh tay kéo Đường Sở Sở lùi về sau.
Sau đó, mười mấy thanh niên mặc đồ đen tiến lên phía trước bao vây Giang Thần.
Giang Thần nhìn tất cả những người đang có mặt tại nhà họ Hà, anh thản nhiên như thể chẳng chút đếm xỉa gì tới họ: “Bây giờ các người rời đi còn kịp đó, nếu không đợi lát nữa có muốn đi cũng không đi được đâu. Các người không biết vợ tôi là ai à, sau lưng vợ tôi có lão đại chống lưng. Các người biết cậu Giang thần bí của Giang Trung không, người đó là ông trùm quyền thế che trời chứ không phải tôm tép như ai đâu ha.”
“Ha ha ha…”
Đào Bạch cười lớn và nói: “Bày đặt cậu Giang thần bí này nọ đồ, hôm nay cho dù có là ông trời tới thì cũng không cứu được mày”
“Vậy sao?”
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên tiến vào sảnh nhà họ Hà.
Giọng nói ông ta uy nghiêm như một tiếng sấm rền vang bên tai của tất cả mọi người.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói đó.
Là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ vest màu xanh lục giản dị, bề ngoài nhìn có vẻ rất bình thường nhưng lại toát lên một khí chất bất phàm.
Phía sau ông ấy còn có hai người đàn ông khác đi theo.
Nhìn thấy họ, rất nhiều người thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Viên Thành.
Thân là người nhà họ Viên, người thừa kế sản nghiệp mấy trăm tỷ của gia đình, ông ta sao có thể không biết thân phận của người đàn ông trước mặt.
Đây chính là người đứng đầu của quân khu Giang Bắc, sự tồn tại của ông mang tầm ảnh hưởng rất lớn đối với thành phố này.
"Tướng… Tướng quân Niếp!”
Sắc mặt của Viên Thành rất khó coi, ông ta miễn cưỡng gọi một tiếng.
Niếp Vân bước tới nhìn hàng trăm người đang bao quanh nhà họ Hà, sắc mặt của ông ta trầm xuống, ông ta quát lớn: “Chuyện gì đây hả?”
Giang Thần nói: “Những người này tới nhà họ Hà kiếm chuyện. Hình như ông ta là người nhà họ Viên, lai lịch có chút ghê gớm. Còn cả ông ta nữa, tên là Trần gì gì đấy, hình như không phải người lương thiện gì, với cả hình như ông ta quen biết mấy đại ca giang hồ, dở thủ đoạn âm thầm đuổi việc hết người nhà họ Hà”
“Ồ, là vậy sao, còn có cả chuyện này nữa à?”
Niếp Vân nhìn Viên Thành và Trần Ba, rồi hừ lạnh một tiếng. Sau đó, ông ta lại tiến về phía Giang Thần và mỉm cười với anh.
Kế đó lại đi đến trước mặt Đường Sở Sở, ông ta cười và nói: “Cô Sở Sở, tôi tới muộn rồi, cô không sao chứ, có bị doạ sợ không?”
“Hả?”
Đường Sở Sở hơi sững sốt.
Đây chẳng phải là tướng quân Niếp sao?
Cô cũng từng gặp ông ấy vài lần.
Một lần là tại tiệc mừng thọ của Đường Thiên Long, một lần là lúc cô tới Giang Bắc tại hiệu thuốc Đệ Nhất.
Một lần là tại tiệc mừng thọ của Đường Thiên Long, một lần là lúc cô tới Giang Bắc tại hiệu thuốc Đệ Nhất.
Và đây là lần thứ ba.
“Tướng… Tướng quan Niếp” Sau một lúc sửng sốt, cô mới bắt đầu mở miệng chào hỏi, nét mặt cô như thể được ưu ái quá hoá ưu sầu.
Sau khi Niếp Vân chào hỏi Đường Sở Sở xong, ông ta xoay người lại và nhìn về phía Đào Bạch, Viên Thành, Tuần Khải, Trần Ba và Ngưu Đại Phú.
Ánh mắt ông ta lướt tới đâu, người ở đó run sợ tới nấy.
Viên Thành cũng không trụ được nữa, ông ta quỳ phịch xuống đất.
“Tướng, tướng quân Niếp, chuyện này không hề liên quan gì tới tôi, là do Đào Bạch ép tôi tới đây, không liên quan gì tới tôi cả”
Đào Bạch trợn tròn cả mắt.
Đây là người thừa kế của nhà họ Viên, là người có địa vị và quyền lực vô cùng lớn ở Giang Bắc, sao giờ lại quỳ rạp trước mặt người đàn ông này.
Ông ta gọi người đàn ông này là tướng quân Niếp.
Tướng quân Niếp này rốt cuộc là ai?
Giang Thần vội vàng đứng ra và nói: “Tướng quân Niếp, chính ông ta là người uy hiếp nhà họ Hà, nói chỉ cần vài phút là có thể khiến nhà họ Hà phá sản”
“Được lắm”
Sắc mặt của Niếp Vân trầm xuống, ông ta lôi điện thoại ra gọi điện, một loạt mệnh lệnh được đưa ra: “Thông báo cho tất cả những bộ phận có liên quan đi điều tra nhà họ Viên cho tôi, suy xét kỹ lưỡng từng chân tơ kẽ tóc. Nếu có chỗ mờ ám, cần tạm ngừng kinh doanh thì cứ ngừng, cần niêm phong thì cứ niêm phong. Lập tức chấp hành mệnh lệnh!”
Viên Thành toát hết mồ hôi lạnh.
Sản nghiệp nhà họ Viên lên đến hàng tỷ nhân dân tệ, để có thể đạt được thành tựu như vậy thì ít nhiều gì cũng có chút việc làm không đoan chính.
Bây giờ cấp trên mà điều tra thì nhà họ Viên coi như xong đời.
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
“Tướng quân Niếp, chuyện này không hề liên quan tới tôi, cũng không hề liên quan tới nhà họ Viên, tất cả đều là do Đào Bạch.”
Tuy nhiên, dù cho Viên Thành có dập đầu thế nào thì Niếp Vân cũng không chút quan tâm.
Ông ta nhìn về phía Tuần Khải.
Giang Thần lại nói: “Tướng quân Niếp, hình như người này có mở một công ty bảo vệ gì gì đó, ông ta nói công ty của ông ta có hơn ba mươi ngàn người, có thể tìm nhà họ Hà gây chuyện bất cứ lúc nào, còn nói cái gì mà sẽ khiến cuộc sống nhà họ Hà trở nên tăm tối, không dám bước ra khỏi cửa”
"Hửm?"
Sắc mặt của Niếp Vân trầm xuống, ông ta nói: “Không ngờ ở Giang Bắc lại có một công ty bảo vệ như vậy, đúng là gan to bằng trời. Coi bộ công ty bảo vệ này cũng không đàng hoàng gì, phải điều tra một chút mới được.”
Nghe vậy, sắc mặt Tuần Khải tái mét, hai chân cũng trở nên mềm nhũn, ông ta quỳ phịch gối xuống.
“Tướng quân Niếp, chuyện này cũng không liên quan tới tôi…”
Niếp Vân nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Gọi điện cho mấy bộ phận có liên quan, bắt hết tất cả những người tới nhà họ Hà gây chuyện cho tôi.”
“Tuân lệnh!”
Người nhà họ Hà nhìn thấy cảnh này thì ai nấy cũng mất chữ A mồm chữ O.
Người này là ai mà lại khiến những nhân vật thế lực đều phải quỳ gối trước mặt ông ta?
Sau đó Giang Thần lại chỉ tay về phía Trần Ba và nói: “Tướng quân Niếp, tên này cũng trâu bò lắm, hình như cũng không phải dạng vừa, vì ông ta mà hình như tất cả người nhà họ Hà đều bị đuổi việc”
Nói xong anh chỉ về phía Hà Xán và nói: “Còn không nhanh tới đây chào tướng quân Niếp.”
Hà Xán vẫn còn rất bàng hoàng.
Thân là đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, làm gì có chuyện anh ta không biết tướng quân Niếp.
Chẳng qua là lúc trước anh ta chỉ được nhìn thấy ông ấy trên TV.
Anh ta không ngờ, lãnh đạo quân khu Giang Bắc lại đích thân tới nhà họ Hà.
Tiếng gọi của Giang Thần như thức tỉnh anh ta khỏi cơn bàng hoàng, anh ta nhanh chóng bước tới, đứng thẳng, cúi người và dõng dạc nói: “Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm Hà Xán của khu Đông Giang Bắc chào tướng quân Niếp.”
Giang Thần hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà bôi vàng lên mặt mình nữa, cậu bị đuổi việc rồi”
“Chuyện này…”
Hà Xán ngượng ngùng.
Những lời mà Giang Thần nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lời nói của anh đều như nhát dao sắc bén đâm thẳng vào tim Trần Ba.
Bây giờ ông ta mới nhận thức sâu sắc rằng bản thân coi như xong đời rồi.
Không những bản thân mình xong đời mà ngay cả người sau lưng ông ta cũng tiêu.
“Tướng quân Niếp, là lỗi của tôi…"
Trần Ba quỳ phịch dưới đất, giọng nói run rẩy hiện rõ sự sợ hãi.
Niếp Vân nói với một người khác ở bên cạnh: “Điều tra bối cảnh của tên nhóc này cho tôi, những người có liên quan tới chuyện này thì đừng hòng thoát tội.”
“Tuân lệnh!”
Nghe vậy, Trần Ba sợ hãi tới mức lăn đùng ra ngất.
Người nhà họ Hà thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Tình thế đảo ngược quá nhanh.
Nhanh tới mức bọn họ không kịp phản ứng lại.
Sau khi giải quyết xong, Niếp Vân đi tới bên cạnh Hà Huỳnh Đồng và bắt tay ông ta: “Ông Hà, nghe danh ông đã lâu, rất muốn tới gặp nhưng mà bận quá không có dịp.”
Hà Huỳnh Đồng kích động tới mức rơi nước mắt.
Thân là lão thành cách mạng, sao ông ta có thể không biết Niếp Vân. Cho dù chưa gặp qua bao giờ nhưng ông ta cũng đã nhìn thấy vô số lần trên TV.
“Tướng… Tướng quân Niếp…”
Hà Huỳnh Đồng vô cùng kích động đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Ông Hà, ông đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài cho đất nước.”
Niếp Vân bắt đầu bắt chuyện làm quen với Hà Huỳnh Đồng.
Còn Giang Thần thì lại đi tới bên cạnh Đường Sở Sở, anh giơ ngón tay cái lên thành hình dấu like và nói: “Bà xã, em giỏi thật đấy, ngay cả tướng quân Niếp cũng phải nể mặt em”
“Hả, nể mặt em hả?”
Đường Sở Sở ngỡ ngàng.
Các đấng tai to mặt lớn của giới kinh doanh nể mặt cô thì đã đành, nhưng sao có chuyện một vị tướng lừng danh của quân đội cũng nể mặt cô?
Cậu Giang thần bí kia có thân phận gì, rốt cuộc anh ta là một người thế nào?
Cậu Giang thần bí kia có thân phận gì, rốt cuộc anh ta là một người thế nào?
Niếp Vân vừa tới đã dễ dàng giải quyết tất cả rắc rối của nhà họ Hà.
Niếp Vân cùng với Hà Huỳnh Đồng nói về một số chuyện của cách mạng, còn những người trẻ tuổi đều đứng ở một bên.
Còn những người tới gây chuyện thì quỳ cả dưới đất, rén đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đến giờ phút này, Đường Tùng lại bắt đầu kiêu ngạo, khoe khoang với đám người nhà họ Hà.
“Đấy, mấy người thấy gì chưa? Chị của tôi rất lợi hại.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Sở Sở, ai đấy cũng kinh ngạc.
Còn Giang Thần lại ngồi ở bên cạnh hút thuốc.
Hà Tâm thỉnh thoảng có liếc mắt nhìn về phía Giang Thần.
Mọi người đều cho rằng Niếp Vân tới đây là để lấy lòng Đường Sở Sở, nhưng nào có ai ngờ Niếp Vân tới đây thực chất là vì Giang Thần.