Vĩnh Thái chỉ là một nhà máy chế biến, tòa nhà văn phòng không nằm trong khu đô thị, nó chỉ là một tòa nhà bốn tầng được xây dựng gần nhà máy.
Theo kế hoạch của Đường Sở Sở, sau khi đổi tên, cô sẽ tiếp tục mở rộng kinh doanh, phấn đấu tiến vào thành phố mới Thời Đại Khoa, chuyển tòa nhà văn phòng đến đó.
Bây giờ đã là mười giờ sáng.
Tòa nhà Tập đoàn Thế Kỷ.
Đây là một tòa nhà bốn tầng.
Bên ngoài tòa nhà là không gian thoáng đãng với rất nhiều bàn, một số nhân viên của Tập đoàn Thế Kỷ đang bận rộn.
Một biểu ngữ màu đỏ được treo trên đỉnh của tòa nhà.
“Chúc mừng thành lập Tập đoàn Thế Kỷ.”
Bên ngoài tòa nhà đã dựng một sân khấu và trước sân khấu có một số ghế ngồi.
“Chúc mừng thành lập Tập đoàn Thế Kỷ.”
Bên ngoài tòa nhà đã dựng một sân khấu và trước sân khấu có một số ghế ngồi.
“Chủ tịch, bây giờ đã mười giờ rồi, tại sao không có ai đến?”
Đường Long nhìn chỗ ngồi không có một ai, trong lòng ông ta có chút lo lắng, ông ta nhìn Đường Sở Sở hỏi: “Nếu không cô gọi điện thoại hỏi thử xem?”
Đường Long thật sự rất lo lắng.
Ông ta biết những tin đồn mấy ngày qua.
Ông ta cũng biết rằng người chống lưng cho Đường Sở Sở là Hắc Long của Nam Hoang.
Bây giờ Hắc Long đã từ chức, không còn là một trong Ngũ Đại Soái nữa.
Thế lực chủ yếu của Hắc Long là ở Nam Hoang, mà ở Giang Trung này, Hắc Long từ chức cũng không có bất kỳ liên quan nào đến Giang Trung.
Đường Sở Sở nhìn thấy bây giờ không có ai tới, cô khẽ cau mày.
Cô đã gửi rất nhiều thiệp mời đến sếp của nhiều công ty lớn, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là phải rất đông, nhưng bây giờ lại không có một ai.
Một số nhân viên tụ tập lại với nhau và thấp giọng bàn tán.
“Xem ra Tập đoàn Thế Kỷ sẽ không có tương lai.”
“Còn không phải sao? Đã từng có cậu Giang thần bí, cũng chính là Hắc Long ở phía sau nâng đỡ. Mấy ông lớn đó đều cho Hắc Long mặt mũi. Bây giờ Hắc Long đã từ chức, không còn là Hắc Long nữa, những nhân vật lớn kia sao có thể cho Hắc Long mặt mũi được.”
“Tôi nghe nói Giang Thần, chủ tịch Tập đoàn Giang Long, và cũng chính là Hắc Long hiện giờ cũng đang gặp rắc rối.”
“Ồ, thật vậy sao, có chuyện gì vậy?”
“Các cô biết không, thời gian qua cũng bởi vì Hắc Long mà bốn gia tộc lớn ở Giang Trung chịu không ít thiệt thòi. Hiện giờ Hắc Long đã từ chức, bây giờ bốn gia tộc lớn này đã liên kết lại thành Thương hội Tứ Hải. Bọn họ liều chết với Tập đoàn Giang Long đến cùng, Giang Thần không còn là tổng soái của Nam Hoang, anh ta lấy cái gì chống lại bốn gia tộc lớn chứ?”
Nhiều nhân viên xúm lại xì xầm to nhỏ với nhau.
Tuy rằng những thứ này đều là tin đồn, nhưng ai trong bọn họ cũng đã từng nghe đồn, vậy thì những tin tức này hẳn là đã truyền đi khắp Giang Trung rồi.
Đường Sở Sở nhìn thời gian, mới mười giờ, còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ khánh thành.
“Chờ một chút nữa, vẫn còn chút thời gian.”
“Này.”
Đường Long bất lực thở dài một tiếng.
“Đến rồi, có một chiếc ô tô đang đến, đó là một chiếc Bentley, đây chắc phải là một nhân vật lớn.”
Đúng lúc này, một âm thanh truyền đến.
Mọi người nghe thấy tiếng động thì nhìn thấy một chiếc Bentley đang chạy đến, phía sau chiếc Bentley là mấy chiếc xe hạng sang mấy trăm vạn.
Bảy tám chiếc xe dừng lại trong bãi đậu xe.
Đường Thiên Long dẫn đầu bước xuống xe.
Người nhà họ Đường theo sát phía sau.
Đường Sở Sở tự mình đi gặp ông ta, trên mặt cô mang theo ý cười: “Ông nội, bác cả, chú hai, mọi người đến rồi, mời ngồi.”
Đường Thiên Long nhìn về phía trước, ông ta phát hiện ngoại trừ bọn họ thì không có ai ở đó, ông ta bất giác nhíu mày.
Đường Lỗi lập tức bật cười: “Sở Sở, tao còn tưởng mày sẽ làm một trận thế thật lớn nữa đó, còn tưởng rằng khi Tập đoàn Thế Kỷ của mày thành lập, nhất định sẽ có rất nhiều nhân vật lớn cùng tham gia, nhưng không ngờ lại như thế này. Không có ai cả. Có chuyện gì vậy? Hay là do người chống lưng cho mày đã ngã rồi hả?”
Những người nhà họ Đường khác cũng cười theo.
“Ha ha, đúng là báo ứng.”
“Bỏ rơi Vĩnh Nhạc chạy đến Vĩnh Thái, bây giờ báo ứng đang đến đó.”
“Hắc Long đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người, bây giờ đã từ chức, không còn quyền lực, những nhân vật lớn kia cũng không cho cô thể diện.”
“Bây giờ tôi nói, Tập đoàn Thế Kỷ của Đường Sở Sở sẽ phá sản trong vòng chưa đầy hai tháng.”
Nghe được lời chế giễu hả hê của nhà họ Đường, vẻ mặt Đường Sở Sở khá trầm xuống, cô có lòng tốt mời nhà Đường đến dự lễ khánh thành, nhưng người nhà họ Đường lại vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Mẹ kiếp.”
Hà Diễm Mai đi tới, mắng: “Sở Sở nhà tôi rất có mặt mũi, không biết có bao nhiêu nhân vật lớn đến nịnh bợ Sở Sở đâu, chờ mà xem, sắp tới sẽ có những nhân vật lớn đến, tập đoàn Thiên Quân, Dược Phẩm Trường Sinh và các ông chủ của các tập đoàn lớn khác cũng sẽ tới.”
“Mẹ, mẹ nói ít vài câu đi.” Đường Tùng kéo Hà Diễm Mai lại nói nhỏ: “Bây giờ mọi người đều biết người chống lưng cho chị Sở Sở chính là Hắc Long, nhưng Hắc Long bây giờ đã từ chức, anh ta không còn là một trong Ngũ Đại Soái nữa. Bên ngoài đồn rằng Hắc Long đã bị giáng chức, Hắc Long bị hạ rồi.”
“Cái này…”
Hà Diễm Mai cũng không khỏi có lo lắng.
Đường Thiên Long liếc nhìn Đường Sở Sở, ông ta gật đầu với cô, sau đó chống nạng đi về phía ghế trước.
Ông ta đến đây để xem tình hình.
Để xem có phải như bên ngoài đồn đại không, Hắc Long thật sự ngã xuống, hiện giờ khó tự bảo vệ được mình, đám nhân vật lớn kia thật sự không cho Đường Sở Sở thể diện sao?
Nếu đúng như vậy, thì ông ta có thể đưa ra lựa chọn trước.
Một khi đứng nhầm phe, điều này chắc chắn sẽ gây thiệt hại nặng nề cho Vĩnh Nhạc.
Còn gia đình Đường Thiên Xương có mối quan hệ vô cùng căng thẳng với Đường Thiên Long, hai chục năm qua không có bất cứ qua lại nào, giờ gặp nhau thì cũng không có gì để nói.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Không bao lâu sau, một chiếc Rolls-Royce Silver Charm sang trọng được lái đến.
Một người đàn ông mặc đồ vest trắng, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú bước xuống xe.
Một người đàn ông mặc đồ vest trắng, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú bước xuống xe.
Phía sau còn có một chiếc ô tô.
Một ông cụ và một người phụ nữ với dáng người nổi bật bước xuống xe.
Người đàn ông là Giang Thần đeo mặt nạ.
Ông cụ là Tần Niên.
Người phụ nữ là Tần Sương.
Khi Giang Thần đến, Đường Sở Sở tự mình đi đón tiếp.
Trên mặt cô lộ ra một tia vui mừng, hai má cô hơi đỏ lên, kích động nói: “Cậu Giang, tôi rất vui vì cậu có thể tới.”
Giang Thần nhìn cảnh tượng vắng vẻ như vậy, anh bất giác nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy, sao lại vắng vẻ như thế này?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở xấu hổ nói: “Không, không có gì.”
Tuy nhiên, đúng lúc này, phía xa có một đoàn xe, khoảng ba mươi chiếc, mỗi chiếc đều là xe hạng sang khoảng mấy trăm vạn.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của đám người nhà họ Đường có chút thay đổi.
Bọn họ cho rằng sẽ không còn ai cho Đường Sở Sở thể diện nữa.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng lại có nhiều người đến như vậy.
Hà Diễm Mai tự hào khoe khoang: “Các người nhìn thấy không? Đây là mối quan hệ của con gái tôi. Cho dù Hắc Long có từ chức, không còn là một trong Ngũ Đại Soái, nhưng như vậy thì sao? Cậu Giang cũng đã từng là người trong Ngũ Đại Soái, người bình thường sao mà sánh được.”
Người nhà họ Đường đều im lặng, không nói lời nào.
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã xuất hiện bên ngoài tòa nhà Thế kỷ.
Một nhóm người đã bước ra khỏi xe.
Nhìn thấy những người này, Giang Thần khẽ nhíu mày.
Tần Niên ở bên cạnh thì thào nói: “Cậu chủ, đây là người của Thương hội Tứ Hải.”
“Thương hội Tứ Hải? Ở Giang Trung có Thương hội Tứ Hải lúc nào vậy?” Trên mặt Giang Thần lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
Tần Niên nhỏ giọng nói: “Mới thành lập, là nhà họ Tiêu, nhà họ Vương, nhà họ Triệu, nhà họ Chu, bốn gia tộc lớn cùng liên kết lại thành lập ra Thương hội Tứ Hải. Có tin đồn cho rằng Thương hội Tứ Hải được thành lập để đối phó Tập đoàn Giang Long của cậu chủ.”
“A?”
Giang Thần liếc mắt.
Anh vừa từ chức, bốn gia tộc lớn đã lập tức nổi lên.
Một nhóm người bước xuống xe.
Người đứng đầu là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ vest màu đen.
“Ai phụ trách ở đây?”
Ông ta đi đến lớn tiếng hỏi.
Đường Sở Sở vừa lúc đi tới, cô nói: “Là tôi, tôi là chủ tịch Tập đoàn Thế Kỷ.”
“Tập đoàn Thế Kỷ?”
Người đàn ông liếc nhìn Đường Sở Sở, ông ta mỉm cười và nói: “Khu đất này và nhà máy đằng kia đều thuộc về Thương hội Tứ Hải chúng tôi. Đây là giấy tờ. Cô xem qua một chút đi, nếu không có vấn đề gì thì trong hôm nay phải giải tán tất cả cho tôi.”
Sắc mặt Đường Sở Sở hơi thay đổi.
Giang Thần ngồi ở một bên cười nhạt: “Người đến không có ý tốt.”