Rầm!
Trên sân khấu vang lên âm thanh rầm rầm.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này.
“Giang Thần…”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Ngụy Quang mặc vest đi tới, trên mặt ông ta mang theo vẻ phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Thần.
Giang Thần liếc nhìn ông ta một cái.
“Hừ.”
Anh hừ lạnh một tiếng, lập tức kéo Đường Sở Sở đi.
“Chặn lại cho tôi.” Ngụy Quang hét lớn.
Ngay lập tức, mấy chục tên bảo vệ xông tới.
Ngoài ra, còn có một số là cảnh sát.
Đây là cảnh sát duy trì an ninh trật tự.
Một đám người chặn đường đi của Giang Thần.
“Ngăn cản tôi?”
Sắc mặt Giang Thần trầm xuống.
“Đồ vô dụng, cậu buông Sở Sở ra mau.” Hà Diễm Mai đi tới, quát mắng: “Cậu ngại còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lập tức cút ngay cho tôi.”
Giang Thần trực tiếp bỏ qua lời bà ta.
Đường Sở Sở nhìn thấy có nhiều bảo vệ, cảnh sát xông tới như vậy, trên mặt cô cũng mang theo vẻ lo lắng, gắt gao nắm lấy tay Giang Thần, cô nhỏ giọng nói: “Thần, Giang Thần, anh đi trước đi, bọn họ có quyền có thế, sẽ bất lợi cho anh.”
“Đi?”
Giang Thần nhìn cô, nói ra từng chữ một: “Bỏ vợ lại rồi đi sao?”
“Em…”
Cổ họng Đường Sở Sở khẽ chuyển động.
Chuyện đã diễn biến thành ra thế này, cô cũng không ngờ tới.
Ngụy Quang đi tới, lạnh lùng nói: “Giang Thần, cậu đã không còn là Giang Thần của trước kia.”
“Đúng.”
Giang Thần không hề phủ nhận, nói: “Đúng là tôi không còn là Giang Thần của trước kia, nhưng mà không phải ai cũng có thể ức hiếp, là do Ngụy Tri muốn tìm đường chết, nhà họ Ngụy tự đào hố chôn mình.”
Giang Thần đi về phía trên sân khấu.
Ngụy Tri đang nằm trên sân khấu, vẫn chưa đứng dậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của không ít người, Giang Thần trực tiếp xách anh ta lên, lôi kéo cổ áo anh ta, quét mắt nhìn những nhân vật lớn nổi tiếng của Giang Trung.
“Cho dù là như vậy, cũng không phải ai cũng có thể ức hiếp vợ của tôi, cũng không phải ai cũng có thể ức hiếp nhà họ Đường, đối nghịch với nhà họ Đường, đây chính là kết cục…”
Lời vừa thốt ra, anh đá mạnh một cái.
Phần đầu của chiếc giày đá thẳng vào đầu gối của Ngụy Tri.
“A…”
Ngụy Tri đau đớn kêu lên, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
Giang Thần lại đá thêm một đá.
Đầu gối Ngụy Tri như muốn nứt ra.
Ngay sau đó, anh trực tiếp ghì chặt cổ tay anh ta, mạnh mẽ dùng sức.
Cổ tay Ngụy Tri bị gãy xương.
Liên tục ra tay, phế bỏ đi tay chân của Ngụy Tri.
Cuối cùng, chẳng khác nào quăng một con chó chết trên mặt đất.
“A, đau quá, giết anh ta, bố, giết anh ta cho con…”
Ngụy Tri nằm trên mặt đất, kêu đến tê tâm phế liệt.
Toàn bộ hiện trường yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng kêu đau đớn của Ngụy Tri.
Toàn bộ mọi người đều trợn tròn mắt.
Tên ở rể này lại có lá gan lớn như vậy, dám ở ngay tại nhà họ Ngụy, phế tay chân của Ngụy Tri?
Cảnh sát đã rút súng, hơn mười khẩu súng chĩa thẳng vào Giang Thần đang ở phía trên sân khấu.
Đường Sở Sở bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt Ngụy Quang u ám đến đáng sợ.
Hứa Tinh đứng trên sân khấu cũng sững sờ cả người.
“Đây chính là kết cục.”
Giọng nói của Giang Thần vang vọng khắp sảnh lớn.
“Giang Thần tôi ở nơi này tuyên bố, từ hôm nay trở đi, kẻ nào lại dám có ý định gì đó với vợ tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, kẻ nào lại dám nhằm vào nhà họ Đường, tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó phải chết.”
Giọng nói của Giang Thần như chém đinh chặt sắt, lạnh lùng, bá đạo.
“Bắt lại cho tôi.”
Cả người Ngụy Quang tức giận đến mức run rẩy.
Chỉ là một tên đã từ chức, không còn là một trong Ngũ Đại Soái, vậy mà vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, ra vẻ cái gì?
Rất nhiều nhân viên cảnh sát từ từ bước lên sân khấu.
Giang Thần nhấc chân lên, đạp mạnh một cái.
Một đạp này có sức mạnh ngàn cân, cả sân khấu lập tức chấn động.
Rầm!
Ngay sau đó, sân khấu sụp xuống.
Cảnh tượng này, khiến cho đám cảnh sát đang định bước lên sân khấu vô cùng hoảng sợ.
Đây, đây là sức mạnh gì vậy?
Một đạp đạp xuống, sân khấu lập tức sụp đổ?
Trong lúc đám cảnh sát đang kinh ngạc, Giang Thần đã đi xuống sân khấu, đi đến trước người Ngụy Quang, túm lấy ông ta, trong tay xuất hiện một cây kim bạc, đâm mấy cái trên người ông ta.
Ngay lập tức Ngụy Quang ngã quỵ trên mặt đất.
Giờ phút này ông ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.
“Ngụy Quang, nếu ông muốn sống, hãy đến cửa nhà họ Đường chịu đòn nhận tội, nếu không, tôi đảm bảo ông sẽ không sống sót quá ba ngày.”
Nói xong, Giang Thần kéo Đường Sở Sở đi, dưới ánh nhìn chăm chú của không ít người, xoay người bước đi.
Không ai dám ngăn cản.
Bởi vì, Ngụy Tri đang giống như con chó chết nằm trên đống đổ nát giữa sân khấu.
Ngụy Quang cũng nằm trên mặt đất, khuôn mặt nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, ông ta muốn mở miệng, nhưng không thể nói ra một câu nào.
Một bữa tiệc đính hôn hoành tráng, lại bởi vì sự xuất hiện của Giang Thần, biến thành một trò hề.
Nhiều nhân vật lớn ở Giang Trung đều không thể tin được.
Tên ở rể vô dụng Giang Thần này, làm sao lại có lá gan lại lớn như vậy, dám ở biệt thự nhà họ Ngụy, ra tay với nhà họ Ngụy, chẳng lẽ anh không sợ nhà họ Ngụy báo thù sao?
Nhà họ Ngụy là gia tộc đại diện ở Giang Trung, nằm trong Thương Minh Năm Tỉnh, muốn tiêu diệt nhà họ Đường, cũng chỉ cần một câu nói.
Chỉ có một số ít người ôm thái độ quan sát đứng nhìn.
Những người này đều biết được thân phận thật sự của Giang Thần.
Cho dù là đã từ chức, không còn là Hắc Long, cho dù có không ít nhân vật lớn muốn anh chết.
Nhưng, đến hiện giờ anh vẫn chưa chết.
Hắc Long không chết, cho dù không phải là một trong Ngũ Đại Soái, cũng không phải người nào cũng có thể chà đạp.
Tuy rằng đám người Diệp Hùng, Lâm Y hiện giờ không bán mặt mũi cho Giang Thần, nhưng cũng không dám tùy tiện đắc tội anh.
Nhà họ Ngụy lại không biết sống chết.
Nhà họ Ngụy, bên ngoài biệt thự.
Đường Sở Sở mặc chiếc váy cưới màu trắng, giống như một con thiên nga trắng cao quý.
Đôi mắt cô nổi lên một tầng sương mù, giọt nước mắt trong suốt lăn dài, bật khóc nói: “Giang Thần, thật xin lỗi, em có lỗi với anh, em không muốn đẩy nhà họ Đường vào trong hố lửa, anh đi đi, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
Giang Thần làm tất cả vì cô, cô thật sự rất vui, cũng thật sự rất cảm động.
Nhưng, Giang Thần liều chết đắc tội với nhà họ Ngụy.
Cô không thể đi.
Cô không thể đi cùng Giang Thần.
Cô phải quay trở về giải thích.
Nếu không nhà họ Đường sẽ phải chịu đựng sự trả thù tàn khốc của nhà họ Ngụy.
Sự trả thù của một gia tộc lớn có khối tài sản trị giá hàng trăm nghìn tỷ, nhà họ Đường không thể gánh nổi.
“Thế nào, chẳng lẽ em thật sự nghĩ rằng, chỉ một nhà họ Ngụy, mà anh sẽ e sợ sao?”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nhìn thấy giọt nước mắt hiện lên nơi khóe mắt cô, anh cũng không đành lòng, đưa tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, nâng khuôn mặt cô, nói: “Sở Sở, chỉ một nhà họ Ngụy thôi, anh thật sự không đặt vào trong mắt… “
Anh còn chưa kịp nói xong, một đám người đã lập tức đuổi tới.
Chính là người nhà họ Đường.
Có Hà Diễm Mai, Đường Bác, đám người Đường Thiên Long.
Hơn hai mươi người nhà họ Đường đều đuổi tới.
Đường Thiên Long đập cây gậy xuống đất, quát mắng: “Tên vô dụng này, cậu là đang đẩy nhà họ Đường vào trong hố lửa đấy.”
Trên mặt Hà Diễm Mai cũng mang theo vẻ cầu xin: “Giang Thần, tôi van xin cậu, buông tha Sở Sở đi, cậu không thích hợp với nó.”
Đường Tùng cũng bực tức mắng to: “Giang Thần, cái đồ vô dụng nhà anh, anh cút đi cho tôi.”
Nói xong, cậu ta liếc nhìn Đường Sở Sở, cầu xin nói: “Chị Sở Sở, chị không thể đi, chị đi rồi, thì em xong đời, em sẽ bị chặt thành tám khúc, chị đi rồi, nhà họ Đường cũng xong đời luôn.”
Những chuyện này Đường Sở Sở hiểu.
Cô cũng không mất lý trí.
Nhà họ Ngụy có bao nhiêu lớn mạnh, cô biết.
Cô không thể đi cùng Giang Thần.
Một khi bước ra khỏi biệt thự nhà họ Ngụy, chờ đợi nhà họ Đường chính là lửa giận của nhà họ Ngụy.
Cô nhìn Giang Thần, nước mắt lưng tròng.
“Giang Thần, thật xin lỗi, em không thể đi theo anh, hãy quên em đi.”
Nói xong, cô khóc, lập tức chạy về phía biệt thự.
Biệt thự, sảnh lớn.
Nơi này tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Trung.
Đường Sở Sở lại quay trở về.
Ngụy Tri đã được bảo vệ kéo ra từ đống sụp đổ giữa sân khấu, tay chân của anh ta đều bị đánh gãy, trên mặt mang theo vẻ thống khổ.
Đường Sở Sở ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc nói: “Ngụy, cậu Ngụy, cầu xin, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, cho nhà họ Đường một cơ hội, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với Giang Thần.”
Trên mặt Ngụy Tri mang theo vẻ đau đớn.
Anh ta không còn sức lực nâng ngón tay về phía Đường Sở Sở.
“Đường, Đường Sở Sở, tôi nói cho cô biết, cô… Cô, nhà họ Đường, Giang Thần xong đời rồi.”
Giang Thần đi theo đến.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh cau mày.
Thế lực của nhà họ Ngụy quá lớn, nhà họ Đường e sợ, Đường Sở Sở e sợ.
Xem ra, nếu không tiêu diệt nhà họ Ngụy, Đường Sở Sở sẽ không chịu đi theo anh.