Mục lục
Long Vương Trở Lại - Giang Thần - Đường Sở Sở
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái Khôn là cái tên ra mắt công chúng tại show catwalk.

Hiện anh ta đang vừa đi hát vừa đóng phim, là cái tên hot nhất cả nước và là ngôi sao được yêu thích hàng đầu.

Cát xê cho một vai diễn của của anh ta phải lên đến hàng trăm triệu, hơn nữa nếu không phải vai chính, anh ta sẽ không diễn.

Thái Khôn nhìn những cô gái vô cùng nhiệt tình trước mặt, rồi nở nụ cười rạng rỡ và đập tay giao lưu với các fans.

"Được rồi, đây không phải Fan Meeting. Khôn Khôn đang rất bận. Các bạn muốn chụp ảnh cùng Khôn Khôn hãy để lại lời nhắn trên Weibo, Khôn Khôn sẽ chọn ngẫu nhiên ra những bạn khán giả may mắn nhất để chụp cùng."

Quản lý của Thái Khôn ra mặt.

Những vệ sĩ cũng lập tức vây quanh Thái Khôn để hộ tống anh ta vào toà nhà Thời Đại Khoa an toàn dưới sự hò reo phấn khích của hơn trăm ngàn người hâm mộ.

Giang Thần đi về phía Hứa Tinh cười nói: "Không ngờ cô cũng là fangirl à nha, biết đu idol này nọ nữa chứ?"

"Anh biết gì mà nói!"

Hứa Tinh lườm Giang Thần, rồi ngẩng đầu lên: "Này không phải đu idol, chỉ đơn giản là tôi thích nghe Khôn Khôn hát mà thôi. Giọng hát anh ấy say đắm lòng người và hơn hết là hát lên tiếng lòng của tôi".
Advertisement

"Mà nhé, cái cậu Khôn Khôn gì gì đó là ngôi sao đúng chứ? Cô nghĩ xem, một ngôi sao mà bước chân vào Thời Đại Khoa thì chắc chắn là sẽ hướng tới công ty giải trí Thời Đại Khoa. Cô lại là phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa. Thế đấy! Cô muốn chụp hình với cậu ta chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Hứa Tinh trừng mắt Giang Thần.

"Công việc là công việc, lấy việc công làm việc tư là điều cấm kỵ trong nghề. Dù thế nào thì ít nhất tôi vẫn có cái gọi là đạo đức nghề nghiệp. Mà thôi, không rảnh nói nhảm với anh nữa, tôi còn có hẹn với Sở Sở đi ăn mừng tôi lên chức phó tổng giám đốc Tập đoàn Thời Đại Khoa."

Hứa Tinh đeo lại kính râm và xoay người rời đi trước ánh nhìn chăm chú của Giang Thần.

Giang Thần nhìn Hứa Tinh rời đi bằng vẻ mặt hài lòng.

Tuy lạnh lùng cao ngạo nhưng nhìn chung vẫn không tệ.

Ít nhất thì qua câu nói "lấy việc công làm việc tư là điều cấm kỵ trong nghề" của Hứa Tinh đã khiến Giang Thần vô cùng tán dương.

"Mình có nên xin album chữ ký luôn không ta?"

Giang Thần xoay đầu nhìn về phía tòa nhà Thời Đại Khoa.

Cái cậu Khôn Khôn này hình như tên thật là Thái Khôn, Giang Thần cũng không rõ.

Tuy nhiên, anh chàng trắng trẻo giống con gái mà anh thấy Đường Sở Sở lấy làm hình nền điện thoại có vẻ chính là Thái Khôn này.

Những bài hát mà Đường Sở Sở thường nghe hình như cũng là của Thái Khôn.

Có thể thấy, Đường Sở Sở cũng là fan của Thái Khôn.

Nếu có thể xin được album chữ ký mang về cho Đường Sở Sở, chắc chắn cô sẽ rất vui.

Sau khi ý tưởng này loé lên, Giang Thần lập tức trở vào Tập đoàn Thời Đại Khoa.
Advertisement

Trên tầng cao nhất, tại văn phòng chủ tịch.

Giang Thần bật màn hình giám sát lên.

Đây là cảnh mà camera tại một phòng khách quay được.

Trong phòng khách, Thái Khôn ngồi trên ghế sofa với nét mặt khó chịu, anh ta nói: "Bọn fan này nọ lọ chai gớm chết đi được. Con nhỏ mập hồi nãy còn định nằm đè lên mình nữa chứ. Ew, buồn nôn thật sự."

Nói xong, anh ta còn làm ra vẻ buồn nôn, như thể sắp nôn mửa ra thật.

Giang Thần ngồi trong văn phòng nhìn Thái Khôn trong phòng khách rồi thản nhiên nói: "Tưởng thế nào, hóa ra là hạng ngôi sao hai mặt. Ngoài mặt thì cưng chiều fan, sau lưng thì dè bỉu, ghét bỏ fan thế này thế nọ."

Thái Khôn lấy khăn giấy ra lau tay.

Lau xong thì tiện tay ném luôn khăn giấy xuống đất.

Hành động của anh ta đã bị Giang Thần nhìn thấy.

Giang Thần nheo mắt nhìn cảnh này.

Thùng rác sờ sờ bên cạnh, nhưng lại ném thẳng xuống đất. Phẩm chất như vậy mà là người của công chúng được sao?

Anh vốn định xin chữ ký giúp Đường Sở Sở, nhưng giờ xem ra không cần chữ ký này nữa rồi.

Anh lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Tố.

"Bạch Tố, lên văn phòng gặp tôi."

Chẳng mấy chốc, Bạch Tố đã đến.

"Sao vậy đại ca?"

Giang Thần chỉ vào Thái Khôn trên màn hình giám sát và hỏi: "Người này là thế nào?"

Bạch Tố lắc đầu, cô ta cũng không biết.

"Anh Giang đợi tý, để tôi gọi hỏi xem sao."

Cô ta lập tức gọi hỏi.

Rất nhanh sau đó, cô ta đã biết được danh tính của người này.

"Anh Giang, cậu này là Thái Khôn, là một ngôi sao đang hot. Từ khi Tập đoàn Thời Đại Khoa thành lập công ty giải trí, có rất nhiều ngôi sao muốn đầu quân cho công ty giải trí Thời Đại Khoa chúng ta. Hôm nay Thái Khôn đến là để ký hợp đồng hợp tác."

"Ra là vậy."

Giang Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, cô xuống dưới đi."

Nếu đã là "gà nhà" giúp công ty mình kiếm tiền, Giang Thần cũng không để ý quá nhiều.

"Chắc anh Giang cũng không biết Thời Đại Khoa chúng ta đang hoạt động trên những lĩnh vực nào đâu nhỉ? Để nay tôi giới thiệu sơ cho anh."

"Ồ, nói nghe thử."

Giang Thần cũng khá hứng thú.

Bạch Tố cho biết: "Thời Đại Khoa là một tập đoàn quy mô lớn hoạt động trên mọi lĩnh vực từ ăn, mặc, ở, đi lại, cho đến các hoạt động vui chơi giải trí..."

Bạch Tố kiên nhẫn giới thiệu.

Giang Thần nghe đến ngủ gà ngủ gật.

Anh ngáp dài rồi bảo: "Thôi thôi được rồi, cô đi làm việc của cô đi."

Giang Thần cũng không muốn tham dự vào chuyện của Tập đoàn Thời Đại Khoa.

Anh nhìn đồng hồ, thoáng chốc đã gần giữa trưa.

Thấy vậy, Giang Thần cũng đứng dậy rời đi.

Anh đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.

Cùng lúc đó, trong một thang máy khác, Thái Khôn đã hoàn thành bản ký kết hợp đồng và cũng đang đi xuống lầu.

Việc ký kết diễn ra rất suôn sẻ.

Nhưng vẻ mặt Thái Khôn lại tỏ ra bất mãn.

"Chị Hồng, chị làm sao vậy… Em là ngôi sao hot nhất hiện nay, hợp đồng với em ít gì cũng phải một tỷ trở lên, đằng này mới một trăm triệu chị đã ký. Đấy chẳng phải hạ thấp giá trị bản thân quá rồi sao?"

Chị Hồng là quản lý của anh ta.

Chị Hồng vừa cười vừa nói: "Khôn Khôn nghe nè, Thời Đại Khoa là công ty lớn chứ không phải dăm ba cái hạng xoàng công ty giải trí nào cũng sánh được. Tuy tiền hợp đồng ít hơn một chút, nhưng được cái Thời Đại Khoa rất giàu tài nguyên, tương lai sẽ không ngừng bồi dưỡng và đào tạo em trở thành ngôi sao hàng đầu thế giới. Đến lúc đó chẳng phải chỉ cần em đóng nhiều phim hơn một tí, tham gia nhiều chương trình giải trí hơn một tí là sẽ đếm tiền mỏi tay sao? "

"Chị Hồng quả là nhìn xa trông rộng."

"Khôn Khôn, hôm nay chúng ta có hai nhiệm vụ, một là ký hợp đồng, hai là dàn cảnh dựng tin tại Thời Đại Khoa này, thu hút sự đồng cảm của dư luận."

Thái Khôn gật đầu và nói: "Ừm, chị Hồng làm việc em rất yên tâm."

Chị Hồng nói với các vệ sĩ: "Khi ra thang máy, nhớ đợi một lúc xem có ai ra thang máy một mình không. Nếu có thì mấy cậu nhào ra bắt lại, còn tôi sẽ lập tức gọi báo cho bên truyền thông, dựng lên tin nóng. "

"Ok chị Hồng."

Các vệ sĩ gật đầu.

Rất nhanh sau đó, thang máy đã đến tầng dưới. Truyện hay luôn có tại == TгЦмtгuуe И.v n ==

Thái Khôn và nhóm của anh ta không vội bước ra mà từ tốn quan sát chờ thời cơ.

Không bao lâu sau, Giang Thần cũng đã đến tầng trệt.

Thấy nhóm người Thái Khôn trước mặt, nhưng vì ý định xin chữ ký đã vụt tắt nên anh định sẽ vòng đi hướng khác.

Vừa đến vị trí cách Thái Khôn vài mét, đám vệ sĩ của Thái Khôn lập tức hành động.

Hai tên chắn quanh Thái Khôn, hai tên còn lại thì đồng loạt tấn công Giang Thần.

Giang Thần đi tới, anh cũng không ngờ hai tên vệ sĩ này lại đột nhiên tấn công mình.

Giang Thần thân là chiến thần Nam Hoang trải qua hàng trăm trận chiến, chỉ với hai tên vệ sĩ cỏn con thì làm gì có cửa tiếp cận anh.

Nắm chặt nắm đấm, tấn công chớp nhoáng.

Hai tên vệ sĩ bị đánh ngã nhào ngay tức khắc.

"Anh, anh muốn gì?"

Hai tên vệ sĩ còn lại nhìn chằm chằm Giang Thần bằng ánh mắt cảnh giác.

Giang Thần thấy rất khó hiểu.

Tôi đã làm gì, tôi không làm gì cả, đang yên đang lành tự nhiên nhào vô đánh tôi làm quái gì?

"Bảo vệ, bảo vệ đâu, bớ người ta, bớ người ta đánh người, đánh người..."

Chị Hồng lập tức hét lên.

Tiếng hét thất thanh này đã thu hút sự chú ý của các bảo vệ Thời Đại Khoa. Ngay tức khắc, hơn ba mươi bảo vệ xông vào với roi điện trên tay.

Đám bảo vệ thấy đây là đại minh tinh, thêm nữa là hai vệ sĩ đang nằm đo đất kêu đau thảm thiết.

Bảo vệ lập tức cảnh giác và vây lấy Giang Thần.

Bảo vệ quát: "Không được nhúc nhích."

Đang trong công ty của mình, Giang Thần cũng không định tùy tiện ra tay, anh giơ hai tay lên và nói trong bất lực: "Ok, không nhúc nhích. Nhưng mấy anh bảo vệ à, vầy là sao đây?"

Thái Khôn giả vờ sợ chết khiếp.

Anh ta đưa tay vỗ vỗ ngực, vờ như vẫn còn hoảng sợ: "Nguy hiểm thật!"

Anh ta liếc nhìn Giang Thần, rồi lại liếc nhìn tên vệ sĩ vừa đứng dậy sau khi bị Giang Thần hạ đo ván.

"Này anh kia, anh muốn gì? Đánh lén tôi hả? Anh biết tôi là ai không? Anh biết đánh lén tôi là tội gì không? Tôi nói cho anh biết, anh toi rồi, chuẩn bị tinh thần sống nửa đời còn lại trong tù đi."

Chị Hồng lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đám phóng viên.

Đây là những gì họ đã thương lượng từ trước, thêu dệt mọi thứ, dàn hình dựng cảnh, chiếm sự đồng cảm của dư luận.
"Đánh lén?"

Giang Thần thấy rất khó hiểu.

Anh chỉ đi ra ngoài một cách hết sức bình thường, thế quái nào lại trở thành đánh lén?

"Nè nè nè, đừng có ngậm máu phun người nha! Ai đánh lén, tôi đánh lén cậu làm quái gì?” Giang Thần bực bội, cùng với nó là vẻ mặt bất mãn.

Chị Hồng quản lý đi tới và vung tay định tát vào mặt Giang Thần.

Giang Thần giơ tay chặn lại cái tát.

"Còn dám đánh lại nữa hả?"

Chị Hồng lập tức quát lên: "Cậu biết cậu mới làm gì không? Cậu biết cậu mới đánh lén ai không hả? Đây là Thái Khôn, sao hạng A chứ chả đùa. Cậu muốn gì? Muốn ăn cơm nhà nước, bóc lịch qua ngày phải không?"

Bên ngoài Tập đoàn Thời Đại Khoa vốn đã có rất nhiều phóng viên canh sẵn ngoài cửa.

Trong số đó, có cả những người chị Hồng sắp đặt sẵn.

Lúc này, chỉ một cuộc gọi của chị Hồng, trong ít phút ngắn ngủi đã có rất nhiều phóng viên kéo đến.

Sự việc xảy ra ở lối ra thang máy cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều người, không ít người đứng từ xa nhìn và chỉ trỏ.
Advertisement

"Chuyện gì vậy mọi người?"

"Hình như cái người mặc đồ phèn phèn đó đánh lén Thái Khôn"

"Ối dồi ôi, hết chuyện hay sao mà đi đánh lén người của công chúng, bộ muốn chết hả trời?"

"Thôi xong, xin là xin vĩnh biệt cụ."

Nhiều người cảm thấy tiếc cho Giang Thần.

Sống yên ổn không muốn, tự nhiên nghĩ quẩn đi đánh lén ngôi sao nhà người ta, muốn ngồi tù hết phần đời còn lại đây mà.

Các phóng viên vây quanh.

"Khôn Khôn, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?"

Ngay trước mặt phóng viên, Thái Khôn chỉ vào Giang Thần - người đang bị các bảo vệ bao vây, anh ta nói: "Tôi vừa ra khỏi thang máy thì người đó đột nhiên lao ra đánh vệ sĩ của tôi, cả tôi cũng suýt thì bị đánh."

"Ôi trời, Khôn Khôn, anh bị đánh ư?"

"Khôn Khôn, cậu không sao chứ?"

Thái Khôn lắc đầu: "Không sao."

Nói xong, anh ta nhìn chị Hồng và nói: "Chị Hồng, thôi bỏ đi. Dù gì em cũng không sao, mình tha cho anh ta đi."

Trước giới truyền thông, Thái Khôn tỏ ra rất bao dung.

Tuy nhiên, phóng viên sẽ không để yên chuyện này.

"Vậy sao được?"

"Tha anh ta lần này, lần sau anh ta sẽ lại dở thói hành hung côn đồ. Những kẻ như vậy đáng phải nghiêm trị."
Advertisement

"Báo cảnh sát đi"

"Nhất định phải truy cứu chuyện này tới cùng."

Giang Thần trầm mặc nhìn màn kịch trước mắt.

Tuy anh không hoạt động trong ngành giải trí cũng như không hiểu những quy tắc ngầm và cách nó vận hành, nhưng anh vẫn biết thế nào là mánh khoé lăng xê bản thân.

Anh biết, chuyện này đã được Thái Khôn dày công mưu tính.

Mục đích là muốn mượn đất Thời Đại Khoa để lăng xê bản thân.

Giới truyền thông nhất quyết muốn gọi cảnh sát đến bắt Giang Thần.

Còn Thái Khôn thì vẫn một vẻ bao dung đức độ, nhất mực không muốn truy cứu.

Chị Hồng mắng: "Cậu còn đứng đơ ra đó làm gì, đến cảm ơn Khôn Khôn đi chứ. Nếu đổi lại hôm nay là người khác, cậu đã ngồi tù mọt gông rồi."

Giang Thần đi tới và nói: "Cảm ơn Khôn Khôn đã không so đo"

Lúc này Chị Hồng mới chịu thôi, cô ta quay sang nói với phóng viên báo đài: "Được rồi, chuyện nhỏ thôi, mọi người đừng đưa tin lung tung."

"Các anh cũng giải tán hết đi, cảm ơn mọi người đã quan tâm Khôn Khôn."

Chị Hồng nhiệt tình chào hỏi mọi người, sau đó rời đi dưới sự ủng hộ của đám đông.

Còn Giang Thần thì chẳng ai ngó ngàng.

Giang Thần sờ mũi, cười nhạt một tiếng, rồi lại quay vào thang máy, trở lại tầng cao nhất.

Bạch Tố ngạc nhiên, cô ta hỏi: "Anh Giang, sao anh trở lên đây nữa rồi?"

Giang Thần hỏi: "Ai phụ trách bộ phận giải trí Thời Đại Khoa?"

Bạch Tố giải thích: "Là một người rất được các công ty giải trí khác săn đón. Anh ta quen biết rất nhiều bạn bè trong giới, lúc vào Thời Đại Khoa, anh ta còn đưa vào đây hơn hai mươi ngôi sao nổi tiếng khác."

"Tên gì?"

"Hướng Hoa."

"Gọi lên đây gặp tôi ngay."

"Được, tôi thu xếp ngay."

Bạch Tố rời đi và lập tức gọi điện thoại: "Gọi giám đốc bộ phận giải trí Hướng Hoa lên văn phòng chủ tịch."

Hướng Hoa là cái tên đã có địa vị nhất định trong làng giải trí.

Khi trước, anh ta cũng là người phụ trách của một công ty giải trí. Thời Đại Khoa đã bỏ ra một số tiền lớn để mời anh ta về, cũng từ đó mà anh ta chính thức đầu quân cho Thời Đại Khoa.

Vì nghĩ cho Thời Đại Khoa mà khi đến, anh ta đã đưa theo rất nhiều ngôi sao, góp phần ổn định công ty giải trí Thời Đại Khoa.

Anh ta vừa ký hợp đồng với Thái Khôn. Cấp trên bèn gọi xuống, yêu cầu anh lên văn phòng chủ tịch.

"Chẳng lẽ chủ tịch biết dạo này mình kiếm nhiều ngôi sao cho công ty, nên định thưởng cho mình?"

Nghĩ đến khả năng này, Hướng Hoa vô cùng phấn khích.

Anh ta đi thẳng đến tầng cao nhất.

Vào Thời Đại Khoa cũng được một thời gian, nhưng anh ta vẫn chưa một lần đặt chân đến tầng cao nhất.

Tầng cao nhất ấy là điều cấm kỵ, không ai được phép bén mảng tới nếu không có sự cho phép.

Dù anh ta có là tổng giám đốc công ty giải trí Thời Đại Khoa, nếu không được phép, anh ta cũng không cách nào đến được đây.

Bước vào văn phòng.

Khi chứng kiến văn phòng rộng hơn một ngàn mét vuông, anh ta đã vô cùng kinh ngạc.

"Tổng… Tổng giám đốc Bạch."

Khi nhìn thấy tổng giám đốc Bạch, anh ta lập tức cung kính chào hỏi.

"Ông chủ muốn gặp anh."

"Hả?"

Hướng Hoa hơi ngạc nhiên.

Ông chủ?

Chủ tịch Thời Đại Khoa chẳng phải Bạch Tố sao, chẳng lẽ phía sau còn có ông chủ khác?

Anh ta nhìn lên và thấy Giang Thần đang ngồi trên ghế làm việc.

Người đàn ông mặc quần áo hết sức bình thường này lại chính là ông trùm giấu mặt của Thời Đại Khoa ư?

Anh ta cảm thấy hơi khó tin.

Nhưng trong văn phòng chỉ có hai người, nếu không phải vậy thì còn ai.

Hướng Hoa đi tới với vẻ mặt hết sức cung kính: "Ông chủ tìm tôi ạ?"

Giang Thần bắt chéo chân, rồi thản nhiên nói: "Hẳn cậu là người ký hợp đồng với Thái Khôn?"

"Vâng."

Hướng Hoa gật đầu.

Anh ta biết chắc, thế nào cấp trên cũng sẽ thưởng cho anh ta.

Quả nhiên là như vậy.

Thái Khôn đang là ngôi sao hot nhất hiện nay, số lượng người theo dõi đã lên đến hàng trăm triệu. Ký được hợp đồng với Thái Khôn, anh ta cũng rất tự hào.

"Gọi cậu ta trở lại đây!"

"Vâng."

Hướng Hoa cũng không biết Giang Thần có ý gì, anh ta lập tức gọi cho chị Hồng-quản lý của Thái Khôn.

"Chị Hồng, chị đi xa chưa? Đến Tập đoàn Thời Đại Khoa ngay, chủ tịch của chúng tôi muốn gặp Thái Khôn. Đúng, chính là chủ tịch mới đã mua lại toàn bộ tập đoàn Thời Đại Khoa. Mọi người đến nhanh đi."

Gọi xong, Hướng Hoa đứng nép một bên.

Bạch Tố cũng không rời đi, cô ta cũng đứng sang một bên.

Giang Thần lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua từng phút từng giây.

Khoảng nửa tiếng sau, Thái Khôn và chị Hồng quản lý bước vào văn phòng.

Nhìn thấy văn phòng sang trọng, xa hoa, rộng hơn một ngàn mét vuông, chị Hồng và Thái Khôn cũng vô cùng kinh ngạc.

"Chào tổng giám đốc Hướng, tổng giám đốc Bạch..."

Nhìn thấy Bạch Tố, Thái Khôn thốt lên: "Chào tổng giám đốc Bạch, nghe danh chị đã lâu, không ngờ hôm nay lại vinh hạnh được gặp"

"Là tôi đây muốn gặp cậu."

Thái Khôn nghe vậy bèn ngẩng đầu và quay lại nhìn.

Trên chiếc ghế làm việc cạnh kính cửa sổ là một người đàn ông.

Thấy anh, Thái Khôn trợn tròn hai mắt.

Bạch Tố nói: "Đi thôi, qua đó đi."

Cả chị Hồng và Thái Khôn đều chết lặng.

Hai người bước tới trước mặt Giang Thần.

Bạch Tố giới thiệu: "Đây là ông chủ thật sự của Thời Đại Khoa, chủ tịch Giang."

"H-ả…"

Thái Khôn há hốc mồm trong sợ hãi.

Giang Thần nhìn anh ta bằng vẻ mặt nghiền ngẫm.

"Thái Khôn đúng chứ? Chào, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi."

Đầu óc chị Hồng quay mòng mòng cả lên.

Chỉ vài giây sau, cô ta đã quỳ phịch xuống đất.

Cái quỳ gối này đã khiến Hướng Hoa phải sững sờ.

Chỉ có Bạch Tố là biết chắc rằng Thái Khôn có mắt như mù nên mới chọc phải Giang Thần.

"Thái Khôn, thủ đoạn cũng hay ho phết ha. Mượn Thời Đại Khoa để lăng xê, lại còn trưng ra bộ mặt đức độ trước truyền thông. Hảo kế sách!" Giang Thần cười khẩy.

"Tô-i……"

Thái Khôn mở miệng, nhưng không nói được gì thêm.

Giang Thần thờ ơ nói: "Hướng Hoa, chấm dứt hợp đồng với Thái Khôn ngay và luôn. Ban tin phong sát Thái Khôn trên khắp mọi mặt, công ty nào dám ký hợp đồng với cậu ta chính là chống đối Thời Đại Khoa. Còn nữa, sau này ký hợp đồng nhớ mở mắt to ra một chút, đừng chỉ chăm chăm vào lượng người theo dõi. Lo mà đào tạo thêm người mới, cho ngôi sao mới cơ hội."

“Vâng thưa chủ tịch.” Hướng Hoa lập tức gật đầu, không dám phản đối nửa lời.

Còn Thái Khôn thì giờ mới kịp phản ứng, cơ thể bất giác lùi về sau.
Phong sát?

Thái Khôn chết lặng.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Tạo sao một người với ngoại hình xấu xí, quần áo cực kỳ bình thường lại có thể là ông trùm giấu mặt của Thời Đại Khoa được cơ chứ?

Anh ta không tin đó là sự thật.

"Giám đốc Bạch, giám đốc Hướng, mọi người đùa tôi có phải không?"

"Cút."

Hướng Hoa chỉ thắng ra cửa và quát.

Để có thể đi đến vị trí này, anh ta hẳn phải là người thông minh.

Anh ta biết, chắc chắn Thái Khôn đã đắc tội với trùm cuối nên giờ mới bị phong sát.
Advertisement

"Thái Khôn, cậu đã bị sa thải. Từ nay về sau sẽ không có bất kỳ công ty giải trí trong nước nào dám thuê cậu nữa. Cậu sẽ không nhận được bất kỳ vai diễn nào, các chương trình giải trí lớn nhỏ cũng sẽ không bao giờ mời mặt cậu nữa. Ngay bây giờ, cút!"

"Giám… Giám đốc Hướng…" Thái Khôn nhìn Hướng Hoa và nói: "Chúng ta chỉ mới ký hợp đồng lúc nãy thôi mà..."

Giang Thần không thèm để ý, anh đứng dậy rời đi.

Anh vốn còn định trở vào xin chữ ký Thái Khôn, rồi mang về tạo bất ngờ cho Đường Sở Sở.

Khi nhìn thấy Thái Khôn xả rác qua màn hình giám sát, anh đã rất khó chịu.

Nhưng vì bản thân anh cũng thuộc dạng người khá lười, anh cũng chẳng có quyền ép buộc bất kỳ ai nên chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tuy nhiên, đến khi ra ngoài.

Thái Khôn lại lợi dụng anh để đánh bóng tên tuổi.

Mãi đến giờ phút này, Thái Khôn mới nhận thức sâu sắc được rằng mình thực sự đã sai.

Anh ta vội vàng đuổi theo Giang Thần và hét lên: "Ông chủ... Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ. Hiện tại tôi là ngôi sao được yêu thích nhất, tôi có hàng trăm triệu người hâm mộ…”

Giang Thần xoay người lại và nhìn Thái Khôn đang khẩn thiết đuổi theo, anh thờ ơ nói: "Sao, cậu không hiểu tôi nói hả? Hay là muốn bảo vệ lên đuổi?"

Nghe vậy, Thái Khôn sầm mặt lại, anh ta bắt đầu uy hiếp: "Tôi có hàng trăm triệu người hâm mộ khắp cái nước này. Anh biết dám hủy hợp đồng với tôi, phong sát tôi sẽ có hậu quả gì không? Anh có tin tôi đăng lên Weibo một phát là fan của tôi vây kín tòa nhà Thời Đại Khoa này không hả? Hả?"

Giang Thần nhìn anh ta rồi cười khẩy: "Cứ thử xem."

Nói xong, anh xoay người rời đi.
Advertisement

Lúc đi, anh còn dặn rằng: "Bạch Tố, kêu bảo vệ lên tống cổ họ ra ngoài"

Bạch Tố không dám chậm trễ, cô ta lập tức gọi bảo vệ.

Rất nhanh sau đó đã có bảo vệ lên đuổi Thái Khôn đi.

Giang Thần bắt taxi về nhà.

Cùng lúc đó, tại một nhà hàng ở Giang Trung.

Hứa Tinh được bổ nhiệm chức phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa thì vô cùng vui sướng.

Cô ta gọi điện, hẹn Đường Sở Sở ra ngoài ăn.

"Sở Sở, cậu biết gì không, mới đầu tớ chỉ định đến Tập đoàn Thời Đại Khoa ứng tuyển chức vụ quản lý, chỉ quản lý thôi nhe, ai dè tổng giám đốc Bạch cho tớ lên hẳn phó tổng giám đốc. Cuối cùng tớ cũng có đất dụng võ rồi!"

“Gì chứ, phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa?” Đường Sở Sở ngạc nhiên.

Ngay sau đó, cô nở nụ cười vui mừng rạng rỡ: "Uầy, nhất cậu rồi, chúc mừng cậu nha. À mà, Vĩnh Thái của tớ cũng đang định gia nhập Thời Đại Khoa. Giờ cậu đã là phó tổng giám đốc rồi, chừng nữa nhớ giúp tớ nha."

Nghe vậy, Hứa Tinh hơi trầm mặc.

"Sở Sở nè, tuy tớ là phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa, nắm trong tay quyền lực cực lớn, nhưng lạm dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân là điều cấm kỵ trong nghề. Nếu Vĩnh Thái thực sự đạt tiêu chuẩn xúc tiến đầu tư, tớ nhất định sẽ giúp cả hai tay hai chân. Còn nếu đến cả tư cách Vĩnh Thái cũng không đáp ứng được, thì kêu tớ giúp cậu khác gì bắt tớ đi lầm đường lạc lối, trái với đạo đức nghề nghiệp, cậu nói coi đúng không nè? "

Đường Sở Sở thè lưỡi tinh nghịch.

"Tớ sẽ cố gắng hết sức để Vĩnh Thái đủ điều kiện trong thời gian ngắn nhất có thể. Nhưng đến lúc đó, cậu nhớ hé hé cho tớ vài tin tình báo nha."

Hứa Tinh phì cười: "Ô kê con dê."

Họ dùng bữa tại phòng ăn riêng.

Và trong phòng riêng này có một chiếc TV LCD.

Lúc này, TV đang chiếu chuyên mục tin nóng mỗi ngày: "Kính chào quý vị khán giả đang theo dõi chương trình thời sự trưa nay, chúc quý vị có một buổi trưa mát lành. Chào mừng quý vị khán giả đã đến với bản tin Thời Đại Khoa. Vào trưa ngày hôm nay, ngôi sao nổi tiếng Thái Khôn đã xuất hiện tại Thời Đại Khoa…."

Đường Sở Sở đang ăn nghe tiếng TV thì hai mắt đột nhiên sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên TV.

"Wow, là Thái Khôn thật kìa."

Hứa Tinh hỏi: "Sao thế, cậu cũng thích Thái Khôn hả?"

"Đúng đúng, tớ là fan ruột luôn á nha. Từ nhạc, phim điện ảnh cho tới phim truyền hình của anh ấy, cái nào tớ cũng thích."

"Theo nguồn tin mới nhất, Thái Khôn đã ký hợp đồng với công ty giải trí Thời Đại Khoa. Tuy nhiên, mới hôm nay, có người muốn tập kích Thái Khôn và còn làm vệ sĩ của Thái Khôn bị thương. Để biết thêm thông tin chi tiết, xin mời quý vị cùng hướng mắt về màn ảnh… "

Trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh Giang Thần bị hàng chục nhân viên bảo vệ vây quanh.

Cuối cùng còn có một bức ảnh cảnh Giang Thần xin lỗi.

Nhìn thấy Giang Thần, sắc mặt Đường Sở Sở bỗng trở nên ảm đạm.

Hứa Tinh cũng cau mày, cô ta nói nhỏ: "Tên này bị cái quái gì vậy, bộ không muốn sống hay sao mà tập kích Thái Khôn?"

Nhận ra vẻ mặt của Đường Sở Sở có hơi bất ổn, Hứa Tinh hỏi: "Sở Sở, cậu không sao chứ?"

“Không, không sao."

Giang Thần ở nhà xấu mặt đã quá đủ, nay còn xấu mặt lên cả TV.

"Sở Sở, không phải tớ nhiều chuyện, nhưng thật tình là Giang Thần không xứng với cậu chút nào. Hay hôm nào tớ rảnh, tớ giới thiệu cậu Ngụy cho cậu nhe."

“Thôi khó quá cho qua.” Đường Sở Sơt ngăn lại.

"Haizzz."

Hứa Tinh cũng lắc đầu, thầm tiếc thay cho Đường Sở Sở.

Với nhan sắc và tài hoa của Đường Sở Sở, cô hoàn toàn có thể tìm được một người xứng đáng hơn.

Ấy vậy mà bây giờ cô lại trao thân gửi phận cho một Giang Thần được nhiều người biết đến với cái danh phế vật.

Ăn cơm xong.

Đường Sở Sở trở về Vĩnh Thái.

Vĩnh Thái đang có rất nhiều rắc rối, và cô cũng đang giải quyết từng vấn đề một.

Hơn nữa, tài khoản công ty hiện đang có vài trăm triệu, cô định sẽ sử dụng vài trăm triệu này một cách hiệu quả để có thể mở rộng Vĩnh Thái trong thời gian ngắn nhất, đồng thời phấn đấu để đạt được tư cách vào Trung tâm Tài chính Thời Đại Khoa.

"Chủ tịch..."

Đúng lúc Đường Sở Sở đang chăm chú viết kế hoạch mở rộng, thì Đường Long gõ cửa bước vào.

"Hửm?"

Đường Sở Sở nhìn Đường Long.

Đường Long đặt một tấm thiệp mời lên bàn và nói:

"Thần y Phương phái người gửi thư mời tới, nửa tháng nữa sẽ tổ chức đại hội Dược Đô hàng năm, đến lúc đó các phòng khám trong phố Y đều sẽ cử các bác sĩ Đông y với y thuật cao thâm nhất đến tham dự, mục tiêu là chinh phục danh hiệu thần y"

"Ừm."

Đường Sở Sở gật đầu.

Cô cũng biết về sự kiện này.

Thân là con dân của Giang Trung, sao có thể không biết những sự kiện truyền thống của Giang Trung.

Đại hội y học được tổ chức mỗi năm một lần.

Và mỗi năm đều sẽ quy tụ các bác sĩ từ tất cả các phòng khám trên phố Y.

Thậm chí còn có một số người đến từ nhiều nơi khác, mục đích cũng là để phô diễn tài năng và tranh giành danh hiệu thần y.

Nhưng từ khi Phương Vĩnh Cát đoạt được danh hiệu thần y vào hai mươi năm trước, thì mãi đến nay tức đã qua hai mươi năm ông ta vẫn giữ vững cho mình danh hiệu thần y bất bại.

"Cuộc thi lần này, e là Vĩnh Thái cũng phải góp mặt."

Đường Sở Sở rất rõ thực lực của Vĩnh Thái.

Đến cả Vĩnh Nhạc còn chẳng là gì so với đa số, huống chi bệnh viện Vĩnh Thái có quy mô còn nhỏ hơn. Vĩnh Thái chỉ có một vài bác sĩ Đông y và đương nhiên họ không phải bác sĩ hàng đầu, thậm chí cũng chẳng phải thành viên của Hiệp hội y học cổ truyền.

Tại Giang Trung, bác sĩ Đông y thì rất nhiều.

Bác sĩ Đông y lợi hại lại càng nhiều vô số kể.

"Y thuật của Giang Thần..."

Đường Sở Sở nghĩ đến Giang Thần.

Cô đã được Giang Thần chữa khỏi, thậm chí là chữa khỏi hai lần.

Y thuật của Giang Thần chắc chắn rất cao siêu, thậm chí là không dưới Phương Vĩnh Thái.

Tối đến, Đường Sở Sở trở về nhà.

Cô không tức giận vì Giang Thần làm mất mặt cô trên TV. Cô trực tiếp kéo Giang Thần vào phòng và nói với anh về sự kiện sẽ diễn ra nửa tháng sau trên phố Y.

“Tranh tài y thuật?” Giang Thần sờ sờ cằm.

Đường Sở Sở nói: "Giang Thần, đây là cơ hội xây dựng tên tuổi ngàn năm có một. Chỉ cần anh phô hết tài năng, sẽ không ai dám nói anh là phế vật nữa, thậm chí còn có thể tăng danh tiếng cho Vĩnh Thái."

Giang Thần thực sự không có hứng thú với cuộc tranh tài y thuật này.

Y thuật của anh là tuyệt thế vô song, độc nhất thiên hạ, muốn giành quán quân chỉ vài phút là xong.

Anh cười rồi nhìn Đường Sở Sở: "Nếu anh đánh bại thần y Phương, giành được hạng nhất thì có thưởng gì không?"

Đường Sở Sở suy nghĩ một chút rồi nói: "Có, chỉ cần anh giành được hạng nhất, em sẽ ở chung phòng với anh, tuyệt đối không nuốt lời."
Không một người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình là kẻ vô dụng.

Đường Sở Sở cũng không ngoại lệ.

Nếu không tính những cái khác, chỉ tính riêng y thuật, cô biết Giang Thần có năng lực.

Y thuật của Giang Thần chắc chắn có thể đè bẹp hơn 99% những bác sĩ Đông y tại phố y.

Chỉ là Giang Thần vẫn luôn lười biếng.

Cô muốn Giang Thần phấn chấn lên.

Cô trơ mắt nhìn Giang Thần.

Tuy lời nói của cô rất hấp dẫn khiến ai cũng siêu lòng, nhưng Giang Thần thật sự không muốn quá phô trương, khó khăn lắm anh mới hòa nhập vào cuộc sống tận cùng của xã hội, anh rất thích cuộc sống hiện tại của mình.

"Vợ, hay là em tham gia đi?"

Đường Sở Sở xụ mặt, cô mắng: "Giang Thần, anh có ý gì, không muốn tham gia thì nói đại đi, kêu em tham gia làm quái gì? Em có biết chút y thuật nào đâu, nhận biết vài ba dược liệu còn chẳng biết nữa là. Còn nữa, bữa nay anh đi đâu, đánh ngôi sao nổi tiếng nhà người ta làm quái gì cho bị phốt lên TV"
Advertisement

Cô rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Giang Thần, nhưng Giang Thần lại không vừa lòng.

Nên cô lập tức tức giận và nói ra những chuyện hồi sáng.

"Vợ à, anh không có ý đó. Ý của anh là anh sẽ âm thầm giúp em, để em tự tay giành lấy danh hiệu thần y. Vậy chẳng phải càng tốt hơn, càng khiến danh tiếng Vĩnh Thái vang xa hơn sao?"

“Đùa nhau chắc?” Đường Sở Sở nói: “Y học cổ truyền là thứ vô cùng thâm sâu và đã được truyền lại cả 5000 năm nay. Biết bao người cố gắng cả đời còn không thể lĩnh ngộ hết những tinh hoa của y học cổ truyền, huống chi chỉ với nửa tháng ngắn ngủi thì em làm được quái gì?"

Giang Thần cười nói: "Anh tin em chắc chắn sẽ làm được, anh sẽ nhín chút thời gian chỉ điểm cho em, truyền thụ cho em một vài thủ thuật..."

"Thôi được rồi, ngủ đi..."

Đường Sở Sở không tin chỉ trong nửa tháng học tập ngắn ngủi mình có thể trở thành bác sĩ có khả năng phô diễn tài năng trong đại hội y học cổ truyền và trở thành thần y.

Mỗi một bác sĩ tại phố Y, thử hỏi có ai là không có mấy chục năm vào nghề, hay có ai là không có mấy chục năm kinh nghiệm làm việc?

Cô nằm trên giường mà hầm hì tức giận.

Giang Thần vuốt mũi.

Những gì anh nói đều là sự thật.

Chỉ cần Đường Sở Sở chăm chỉ học tập, muốn giành thế áp đảo, lấy được danh hiệu thần y trong nửa tháng không phải khó.

Tại sao Đường Sở Sở lại không tin anh.
Advertisement

Anh cũng nằm trên giường.

Một đêm yên bình cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau!

Đường Sở Sở đến công ty từ rất sớm.

Giang Thần cũng không muốn ở nhà nên kiếm cớ đi ra ngoài.

Những ngày tiếp theo, Giang Thần cũng vẫn như thế.

Đường Sở Sở đi, anh cũng đi. Đường Sở Sở Sở về, anh cũng về.

Cứ thế, ba ngày đã trôi qua.

Tối ba ngày sau.

Cơm nước xong xuôi, Hà Diễm Mai nói: "Sở Sở, mai con đừng đến công ty. Nhân tiệc mừng thọ của bà ngoại, chúng ta về Giang Bắc."

Bởi vì gả cho một kẻ vô dụng như Đường Bác, nên mỗi lần về nhà cha mẹ đẻ bà ta lại không dám ngẩng đầu.

Cộng thêm chuyện của Đường Sở Sở, bà ta càng không ngóc đầu nổi.

Nhưng giờ đã qua hết rồi.

Tài sản bà ta hiện có bao gồm tám mươi triệu nhân dân tệ trong thẻ, một căn biệt thự lớn trị giá vài trăm triệu, và hơn cả là 50% cổ phần nhà họ Đường. Còn Đường Sở Sở thì nay đã là chủ tịch Vĩnh Thái với 90% cổ phần trong tay.

Chuyến này về, chắc chắn bà ta có thể nở mày nở mặt.

Những kẻ trước đây dám coi thường bà ta nay sẽ phải nhìn bà ta với con mắt hoàn toàn khác.

“Dạ.” Đường Sở Sở gật đầu.

Truyện đề cử: Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!

Cô đã giải quyết xong chuyện với Vĩnh Thái trong mấy ngày qua. Vĩnh Thái cũng đã trở về đúng quỹ đạo nên cô cũng rảnh rỗi đôi chút.

Ngày hôm sau.

Đường Tùng chở Ngô Mẫn, Hà Diễm Mai và Đường Bác đi trước bằng con xe Ferrari phiên bản giới hạn trị giá hai mươi tám triệu nhân dân tệ.

Giang Thần sờ sờ mũi và nói: "Vợ nè, xe đấy tặng cho em mà, sao lại để cậu ta lái?"

"Có sao đâu."

Đường Sở Sở không so đo nhiều như vậy.

Tính cô không thích phô trương, nếu lái xe ấy đi thì lại quá nổi bật.

Đường Sở Sở không nói gì, Giang Thần cũng không nhiều lời.

Anh mở cửa con xe Maserati và bước lên ghế lái, còn Đường Sở Sở thì ngồi vào ghế phụ. Anh cho xe lăn bánh về hướng đường cao tốc.

Giang Bắc là thành phố thuộc Giang

Trung, đây cũng là một thành phố lớn và là một trong những thành phố lớn nhất nhì trong nước.

Tốc độ lái xe của Giang Thần không quá nhanh, cũng không quá chậm, sau khi lên đường cao tốc, anh vẫn luôn duy trì tốc độ 120 km/h.

“Giang Thần, nào đến trung tâm thành phố Giang Trung, chúng ta cũng nên mua chút quà.” Đường Sở Sở đang ngồi trên ghế phụ nói: “Em đã không đến Giang Bắc gần mười năm, cũng không gặp ông bà ngoại suốt mười năm. Năm nay, đến chúc thọ bà ngoại, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt"

Nói xong, cô lấy ra một tấm thẻ đưa cho Giang Thần.

"Này là thẻ em mới làm, trong đó có mười triệu. Anh cầm lấy đi."

"Vợ à, em đưa anh nhiều tiền thế làm gì?"

"Đưa anh thì cứ lấy đi."

Mặc dù Đường Sở Sở đã không đến Giang Bắc được mười năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ cậu mình là ai, cũng giống như mẹ cô, ông ấy rất quyền lực.

Cô không muốn Giang Thần mất mặt ở Giang Bắc.

Giang Thần lại không hiểu tâm ý Đường Sở Sở.

"Vợ à, anh có việc làm rồi, anh không cần tiền. Công ty anh lại đang trên đà phát đạt, tiền bạc không phải vấn đề. Em lấy lại đi, tiền lương của anh đủ xài rồi."

Đường Sở Sở trừng mắt Giang Thần: "Anh muốn mất mặt là việc của anh, nhưng em thì không. Các nết mấy cậu giống y như mẹ, nói vậy chắc hiểu rồi ha."

Nghe vậy, Giang Thần hiểu ra ngay, nên đành cất thẻ vào.

"À mà, chắc anh vẫn chưa biết tiểu sử cả nhà ông ngoại là thế nào đâu ha. Để em giới thiệu sơ cho anh, không thôi lúc đó lại mất mặt."

"Ồ, em nói đi."

“Ông ngoại em là lão thành cách mạng công tác trong quân đội nhiều năm. Tuy chức vụ không cao nhưng nhà họ Hà có tư tưởng truyền thống quân đội mạnh mẽ, nên mấy ông cậu cũng công tác trong quân đội, và hiện cũng đang điều khiển các cơ quan ban ngành của Nhà nước."

Giang Thần gật đầu, có thể thấy anh rất kính trọng những người theo quân ngũ.

Đường Sở Sở nói tiếp: "Tuy nhiên, ông ngoại biết, nếu cả nhà ai cũng tòng quân thì không ổn, nên đã bồi dưỡng nên một doanh nhân cũng chính là cậu út."

"Cậu út giờ đã là ông chủ lớn bạc tỷ."

"Còn Hà Tâm mà lần trước anh gặp chính là con gái của cậu cả."

Đường Sở Sở giới thiệu đôi nét về nhà họ Hà.

Giang Thần nghiêm túc lắng nghe.

Đường Sở Sở nhắc nhở: "Lúc đến, nhớ đừng có nói lung tung, cũng không được khoe khoang. Gặp người nào, em gọi sao thì anh gọi y vậy, nhớ chưa?"

Giang Thần gật đầu: "Ừm, anh nhất định sẽ không làm em mất mặt."

Lái xe hơn hai giờ, cuối cùng Giang Thần cũng đến thành phố Giang Bắc.

Hai người không đến nhà họ Hà vội mà vào trung tâm thành phố chọn quà.

Hai người bước vào một cửa hàng trang sức.

“Ông xã, anh nghĩ mua quà gì thì hợp?” Đường Sở Sở nhìn rất nhiều trang sức vàng bạc giá trị, cô cảm thấy tặng những thứ này cho người lớn tuổi có chút không thích hợp, bởi vì họ đều đã bước qua tuổi mặc bạc đeo vàng cả rồi.

Giang Thần cũng không biết chọn gì, anh nhún nhún vai và nói: "Em chọn đi."

Đường Sở Sở nói: "Em nhớ ông ngoại thích hút thuốc, nhưng ông là lão thành cách mạng có rất nhiều học trò, có người còn là quan chức cấp cao, nên cũng hút đủ loại thuốc trên đời rồi, không chọn món này được."

"Vậy tặng ông ấy vài loại thuốc lá đặc biệt không thể mua bên ngoài."

Đường Sở Sở trợn mắt, tức giận mắng: "Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, làm như anh có quan hệ rộng rãi lắm không bằng?"

“Đúng là có thật.” Giang Thần cười rạng rỡ, chỉ vài loại thuốc lá đặc biệt mà thôi, hoàn toàn không thành vấn đề.

Đường Sở Sở chợt nhớ Giang Thần cũng từng là một quân nhân.

Hơn nữa còn đi lính tận mười năm, quen biết mấy vị quan chức cấp cao cũng không có gì ngạc nhiên, kiếm được mấy loại thuốc đặc biệt cũng không khó.

“Vậy tặng gì cho bà ngoại?” Đường Sở Sở lại bắt đầu lo lắng, sau đó lập tức vỗ trán và nói: “Bà ngoại chú trọng nhất là sức khoẻ, biết vậy lúc ở Giang Trung đã kiếm cho bà vài loại sâm rừng tốt nhất rồi."

Giang Thần nói: "Không nhất thiết phải ở Giang Trung, biết đâu Giang Bắc cũng có."

"Anh biết gì chứ, Giang Trung là kinh đô của y học, thuốc ở Giang Trung nổi tiếng khắp thế giới. Giang Bắc tuy ở ngay cạnh Giang Trung, cũng có bán sâm rừng, nhưng toàn hàng đểu thôi, kém xa Giang Trung."

"Cũng chưa chắc. Chúng ta lượn một vòng thử coi có mua được gì tốt không."

Đường Sở Sở suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Vậy chúng ta đi một vòng xem sao."
Giang Trung là thiên đường y học.

Giang Bắc ở ngay cạnh Giang Trung cũng đa dạng hiệu thuốc Đông y.

Giang Thần và Đường Sở Sở dạo quanh thành phố, rất nhanh sau đó đã đến hiệu thuốc lớn nhất Giang Bắc.

"Hiệu thuốc Đệ Nhất."

Hiệu thuốc rất lớn và được trang trí vô cùng sang trọng, ngoài cửa còn có những cô gái mặc đồng phục y tá đón khách.

Hai người đi vào.

Còn chưa qua cửa, đã ngửi thấy mùi các vị thuốc Đông y.

"Hoan nghênh quý khách."

Cô gái mặc đồng phục y tá ở cửa nở nụ cười thân thiện, rạng rỡ.

Một người bước lên trước, tiếp đón Giang Thần và Đường Sở Sở, cười hỏi: "Quý khách cần mua gì ạ?"

Đường Sở Sở nói thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi muốn mua sâm rừng."

"Vâng, mời đi lối này."
Advertisement

Dưới sự hướng dẫn của y tá, cả hai đến một quầy.

Trong quầy lấy ra rất nhiều hộp được đóng gói hoa lệ.

Mở hộp ra, bên trong tất cả đều là sâm, và đều toả ra mùi thơm nồng nàn, quyến rũ.

"Đây là nhân sâm được đào từ núi Trường Bạch. Nó đã hơn mười năm tuổi và giá hơn ba ngàn."

Tuy Đường Sở Sở không rành lắm. Nhưng cô biết giá càng đắt thì chất lượng càng cao..

"Có loại nào đắt hơn không?"

Nghe vậy, hai mắt nữ y tá sáng lên và hỏi: "Quý khách muốn mua loại sâm dao động trong khoảng nào?"

Đường Sở Sở nói: "Tất nhiên là càng đắt càng tốt."

“Vâng, mời hai vị theo tôi.” Y tá nghe vậy bèn hiểu rằng nay đã gặp khách sộp, cô ta đưa Giang Thần và Đường Sở Sở lên lầu hai.

Tầng hai là nơi cao cấp hơn.

Ở đây cũng nhiều người hơn tầng một.

Nhiều nhân viên mặc đồng phục y tá đang kiên nhẫn giới thiệu các loại thuốc Đông y quý có tác dụng tốt cho sức khỏe cho khách.

Sau khi đến tầng hai, một số sâm rừng quý giá được bày trước mặt Giang Thần và Đường Sở Sở với giá dao động từ mười ngàn đến một trăm ngàn.

Đường Sở Sở không nhìn ra giá trị thật sự bên trong, nhưng những thứ này quả thật quá tầm thường.

Cô biết rất rõ nhà họ Hà có gia thế cỡ nào, những thứ tầm thường như thế quả thật không đáng cầm trên tay.

Đường Sở Sở hỏi: "Còn loại nào quý hơn không?"
Advertisement

Y tá nghe xong bèn gật đầu: "Vâng, có."

Nói xong, cô ta nhanh chóng lấy ra một cây nhân sâm lớn và giới thiệu: “Đây là nhân sâm hàng trăm năm tuổi được đào từ núi Vu, giá là ba trăm tám mươi ngàn”.

Đường Sở Sở vẫn lắc đầu: "Vẫn quá tầm thường."

Nghe vậy, cô y tá bỗng không vui, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt: "Anh chị lấy tôi ra làm trò tiêu khiển à?"

Nhiếu Tiểu Lệ lạnh lùng nhìn hai người.

Cô còn tưởng nay mình gặp đại gia, nếu bán được vài cây sâm quý thì công trạng của cô sẽ tăng lên.

Nào ngờ giới thiệu biết bao là thứ, nhưng hai người này chỉ nói suông chứ không mua.

Đường Sở Sở nói: "Đương nhiên là không, nhưng mấy này quá tầm thường là thật."

Tuy Đường Sở Sở không hiểu y thuật, nhưng dù gì cô cũng là người ở Giang Trung, nhà họ Đường cũng là một gia tộc theo nghề thuốc. Khách tặng nhân sâm cho Đường Thiên Long rất nhiều, cô cũng đã thấy qua rất nhiều loại nhân sâm, trừ giá cả ra thì những loại này quả thực rất tầm thường.

Nhiếp Tiểu Lệ nhìn Đường Sở Sở.

Dáng dấp kiều diễm, khí chất kiêu sa nhưng người đàn ông bên cạnh quả thực rất tầm thường.

Cô ta suy tư trong lòng: "Chẳng lẽ cô này bị mù?"

"Đợi đã."

Cô ta nói rồi xoay người rời đi.

Ngay sau đó, cô ta mang đến với một chiếc hộp gỗ, đặt nó lên bàn và mở ra.

Bên trong là một cây nhân sâm lớn có dính một ít bùn đất.

Hai mắt Đường Sở Sở sáng lên.

Gốc nhân sâm này có thể tạm chấp nhận.

Cô nhìn Giang Thần và hỏi: "Ông xã, gốc này thế nào?"

Giang Thần nhìn lướt qua và bình luận: "Nhân sâm này cũng thường thôi. Nhìn hình dáng và màu sắc, hẳn là sinh trưởng ở nơi đất bùn âm u, ẩm ướt, tạp chất khá nhiều. Nhưng được cái cũng có vài năm tuổi, ít nhất là ba trăm năm. Chẳng qua do môi trường sinh trưởng nên giá trị loại sâm này không cao, nếu đổi sang một môi trường sinh trưởng khác thì giá trị của nó có thể tăng ít nhất mười lần”

Nghe vậy, Đường Sở Sở nhìn y tá trước mặt và hỏi: "Còn loại nào tốt hơn nữa không?"

Nhiếp Tiểu Lệ nhìn Giang Thần bằng ánh mắt khinh thường: "Không biết thì đừng có nói bừa, cái gì mà ba trăm năm, cái gì mà mọc trong đất bùn âm u, ẩm ướt? Đây là sâm vương với năm trăm năm lịch sử, là báu vật của cửa hàng chúng tôi, trị giá ba triệu nhân dân tệ."

Giang Thần khẽ lắc đầu, anh cũng lười lý luận với người ngoài.

Anh kéo Đường Sở Sở đứng lên và nói: "Chúng ta đi chỗ khác xem."

“Ừ.” Đường Sở Sở gật đầu.

"Đứng lại…"

Nhiếp Tiểu Lệ hét lên.

Giang Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Nhiếp Tiểu Lệ chỉ vào nhân sâm trong hộp trên bàn và nói: "Theo quy định của cửa hàng này, một khi đã mở hộp thì phải mua. Những hộp đựng nhân sâm này đều đã mở ra, để tôi tính xem…"

Cô ta lấy điện thoại ra và tính toán nhanh chóng.

"Tổng cộng là bốn triệu ba trăm sáu mươi tám ngàn nhân dân tệ, bớt số lẻ cho cô chỉ lấy bốn triệu ba."

"Ha!"

Giang Thần bật cười: "Chẳng lẽ mua đồ mà không được xem trước, gì mà liếc mắt một cái là phải mua, cửa hàng làm ăn kiểu quái gì vậy, gian thương à?"

"Em trai à, cậu nói đúng rồi đó, nhìn là phải mua."

Đúng lúc này, một người đàn ông từ xa đi tới.

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mặc sơ-mi đen và chỉ cài hai cúc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, phía sau anh ta là hai người đàn ông vạm vỡ.

Nhiều khách hàng quay sang nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở với nụ cười hí hửng.

Tất cả họ đều biết nay sắp có kịch hay để xem.

Người đàn ông đi tới, liếc nhìn hộp nhân sâm đã mở sẵn trên bàn và cười nói: "Quy định của hiệu thuốc Đệ Nhất chúng tôi là thế. Nhân sâm không được gặp ánh sáng, gặp sáng linh khí sẽ biến mất. Giờ cậu mở nhiều hộp như vậy, linh khí trôi hết rồi, tôi biết bán cho ai?"

“Anh ba.” Nhiếp Tiểu Lệ cung kính gọi.

Sau đó cô ta đứng trước mặt anh ba, ngẩng đầu nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở bằng thái độ kiêu ngạo.

Cô ta đã sớm nhận ra giọng của Giang Thần và Đường Sở Sở không phả của người Giang Bắc, mà là của người Giang Trung.

Cho nên, khi đi lấy bảo vật của cửa hàng, cô ta đã thông báo cho anh ba-người phụ trách hiệu thuốc.

Hiệu thuốc Đệ Nhất do nhà họ Hứa mở.

Mà nhà họ Hứa lại gia tộc có tiếng tại Giang Bắc, đồng thời cũng là gia tộc tiêu biểu của Thương Minh Năm Tỉnh, thế lực cực lớn.

Anh ba này tên là Hứa Vi, anh ta là con thứ ba trong nhà nên được gọi là anh ba.

“Vớ vẩn.” Đường Sở Sở nhìn anh ba và lạnh lùng nói: “Cái gì mà linh khí, cái gì mà không thể gặp sáng, đúng là vớ vẩn, mấy người đang ép mua ép bán thì có. Tôi không tin giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tôi không mua thì mấy người làm gì được tôi?"

"Ha ha..."

Hứa Vi cười lớn.

Tất cả những khách hàng xung quanh cũng bật cười, họ nhìn Đường Sở Sờ như thể vừa nghe chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

"Quý vị, quý vị nói xem quy định của tiệm có phải mở ra là phải mua không?"

"Phải."

Cả đám gật đầu.

Nghe vậy, Đường Sở Sở trầm mặc.

Giang Thần cũng nhìn Hứa Vi rồi thản nhiên nói: "Nếu tôi không mua thì sao?"

"Không mua?"

Sắc mặt Hứa Vi trầm xuống, anh ta khẽ ra hiệu với hai người đàn ông vạm vỡ phía sau.

Hai người đàn ông to cao hơn một mét chín, nặng hơn hai trăm ký bước tới và vung chặt nắm đấm.

Rộp rộp rộp

Các đốt ngón tay kêu lên.

Đường Sở Sở sợ hãi, vội vàng kéo Giang Thần nói nhỏ: "Anh à, xem ra bối cảnh của cửa hàng này không tầm thường, hay chúng ta mua đại đi, coi như lấy tiền mua bài học cuộc sống."

Giang Thần kéo cô nói: "Không sao, không việc gì phải sợ."

Anh tiến lên trước hai bước, nhìn hai người đàn ông vạm vỡ, và nhẹ nhàng nói: "Quỳ xuống ngay thì tôi còn thương tình cho mấy người một con đường sống."

"Hahaha..." Hứa Vi phá lên cười, như thể đang nghe câu chuyện hài hước nhất vũ trụ.

"Mày là đứa đầu tiên dám nói vậy với tao đó thằng nhãi. Tụi bây, đánh gãy chân nó."

"Tuân lệnh anh ba."

Những khách hàng khác xung quanh đều nhìn bằng vẻ mặt hóng hớt.

Hiệu thuốc Đệ Nhất khét tiếng là chuyên gài bẫy người ngoài. Nhưng không bao giờ lừa người địa phương, lúc tính tiền chỉ cần xuất trình thẻ căn cước địa phương, có thể sẽ được thêm ưu đãi lớn.

Hiệu thuốc Đệ Nhất chuyện gài người ngoài.

Nhiều người bị gài đến tán gia bại sản.

Nhà họ Hứa quá mạnh, những người từng bị gài chỉ biết khổ không nên lời, có muốn đòi quyền cũng hết cách.

Hai người đàn ông vạm vỡ đi về phía Giang Thần.

Nhiều người với vẻ mặt cười đùa, dường như đều nghĩ rằng sẽ thấy cảnh Giang Thần bị đánh tới tấp, quỳ khóc van xin.

Thậm chí, nhiều người còn lấy điện thoại ra định quay cảnh này rồi gửi cho đám bạn xem.

Ngược lại, Giang Thần rất điềm tĩnh.

"Nhóc con, quỳ xuống..."

Một người đàn ông to lớn vung tay định tát vào mặt Giang Thần một cú trời giáng.

Lực đánh quá lớn, trong phút chốc còn vang lên âm thanh chấn động.

Giang Thần vung nhẹ tay, chặn lại cái tát.

Ngay sau đó, anh nhấc chân, tung một cú đá vào ngực đối phương.

Cú đá tưởng chừng đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, người đàn ông to lớn nặng hơn hai trăm ký bị đá văng xa mấy mét, đập người vào quầy và hét lên đau đớn

Yên ắng.

Bầu không khí yên ắng đến đáng sợ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Giang Thần, trên mặt mọi người ai nấy đều hoảng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK