Người con gái đáng gả như thế lại gả cho một Giang Thần chỉ biết suốt ngày ở nhà làm chuyện nội trợ.
Bà ta nghe nói hôm nay những người tới tham dự tiệc sinh nhật của Lâm Y đều là những lãnh đạo cấp cao.
Đều là chủ của một vài công ty.
Dựa vào sắc đẹp bây giờ của Sở Sở, hoàn toàn có thể lọt vào mắt xanh của mấy người đàn ông giàu có đó.
Bà ta kéo Đường Sở Sở sang một bên, nhỏ giọng nói: "Sở Sở, hôm nay mấy người tới nhà hàng cao cấp ở Giang Trung đó đều là những người giàu có. Mẹ nghe nói cậu ấm họ Cổ của Mỹ Vị Hiên cũng sẽ đi, đây là cơ hội của con, tìm cơ hội mà quyến rũ chút đi."
"Mẹ..." Đường Sở Sở bày ra vẻ mặt không vui: "Mẹ nói bậy bạ gì vậy, con là gái có chồng rồi, làm sao có thể làm mấy chuyện vô liêm sỉ đó được chứ."
"Nó ấy hả?"
Hà Diễm Mai nhìn qua Giang Thần, giọng điệu khinh miệt mà nói: "Giang Thần, hôm nay cậu ở nhà đi, không được đi đâu cả."
Theo như Hà Diễm Mai thấy được, Giang Thần có đi tới buổi tiệc rượu kia cũng sẽ chỉ làm mất mặt Đường Sở Sở.
Anh mà đi, mấy ông giám đốc kia nhìn thấy Sở Sở cũng sẽ cảm thấy cô không được sạch sẽ, hạ đẳng.
"Mẹ..." Đường Sở Sở uất ức nói: "Sao mẹ lại còn nói như thế?"
Cô cho rằng Hà Diễm Mai đã thay đổi rồi, trở thành người không quyền không thế rồi thì sẽ không còn tham tiền nữa.
Không ngờ hiện tại chỉ mới có một hai ngày đã trở về dáng vẻ lúc trước.
"Sở Sở, mẹ là vì muốn tốt cho con thôi, con xem với nhan sắc của con bây giờ, rất có khí chất. Còn nhìn lại Giang Thần đi, nó có chỗ nào xứng với con đâu. Nó có thể mua cho con quần áo đẹp, mua cho con đồ trang sức không?"
Hà Diễm mai cũng không muốn chia ương rẽ thúy, nhưng mà Giang Thần thật sự không xứng với Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở muốn nói Giang Thần có tiền, nhưng mà còn chưa kịp thốt lên cũng đã nuốt ngược lại, thở hổn hển nói: "Giang Thần không đi, con cũng sẽ không đi."
"Con..."
Hà Diễm Mai rất đỗi tức giận, mắng: "Sao con lại không nghe lời mẹ khuyên chứ, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con."
"Chuyện của con, tự con biết mình nên làm thế nào."
"Haiz, con cứ ở đó mà đợi tới lúc hối hận đi." Hà Diễm Mai bày ra vẻ mặt tiếc nuối vì không mài sắt thành kim được.
"Ông xã, chúng ta đi."
Đường Sở Sở không để ý tới Hà Diễm Mai, kéo Giang Thần cùng đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi nhà, vẻ mặt của cô lại trở nên ủ dột: "Ông xã, mẹ của em là vậy đó, anh đừng để bụng nha. Cho dù em có trở thành như thế nào, em cũng sẽ đều là vợ của anh."
"Ừm."
Giang Thần gật gù, anh vốn cũng không có để ý nhiều như vậy.
Cả hai cũng đi ra ngoài.
Giang Thần vẫn là lái xe điện đưa Đường Sở Sở tới nhà hàng Giang Trung.
Quần áo của Đường Sở Sở tương đối dài, cho nên cô phải vén lên ngồi ở sau xe, một tay vòng qua ôm lấy Giang Thần.
Cảnh tượng này thu hút rất nhiều ánh mắt của người qua đường nhìn vào.
"Ơ?"
"Tôi không nhìn nhầm đó chứ?"
"Đây là nữ siêu sao hả, sao lại có thể xinh đẹp được như vậy?"
"Nhìn quần áo cũng biết là khá đắt nha, nhưng mà sao lại ngồi xe máy điện?"
Người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này, đăng lên vòng bạn bè.
Trước màn bàn tán, chỉ trỏ của người qua đường, Giang Thần không thèm để tâm tới dù chỉ một chút.
Lái xe điện hơn nửa tiếng, lúc này cả hai cũng đã tới cửa chính của nhà hàng Giang Trung.
Ở cổng ra vào của bãi đậu xe đều tập hợp rất nhiều xe sang.
Những nhân vật đình đám kia không ngừng xuất hiện.
Đứng ở chỗ cửa ra vào còn có một cô gái dáng người rất nổi bật.
Hôm nay cô ta là nhân vật chính, là chủ tịch hội đồng quản trị của dược phẩm Trường Sinh, Lâm Y.
Lâm Y vẫn luôn đứng ở chỗ cửa ra vào, quan sát xung quanh. Nhưng mà đã đợi lâu rồi cũng không thấy Giang Thần tới.
Một vài nhân vật lớn lật đật đi tới, cô ta cũng chào xã giao vài câu.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe máy điện đã chạy tới.
Người lái là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, dáng vẻ cũng không quá nổi bật. Chính là kiểu so với đám người ở đây, anh như này sẽ không khiến cho bất cứ người nào chú ý tới.
Nhưng mà, người anh dẫn theo lại thu hút khá nhiều tầm mắt của người xung quanh.
Gái đẹp!
Tiên nữ!
Không ít ánh mắt đều dồn về phía Giang Thần và Đường Sở Sở đang lái xe máy tới.
"Đây không phải là Đường Sở Sở sao?"
"Đúng vậy, chính là Đường Sở Sở của nhà họ Đường, bây giờ bị Đường Thiên Long trục xuất khỏi nhà họ Đường rồi."
"Đường Sở Sở cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Lâm Y?"
"Nghe nói, Lâm Y mời cả năm nhất là Đường Sở Sở."
"Nghe nói chủ yếu là vì muốn mời Trương Luân, cho nên mới tiện thể mời cả năm nhất."
"Là Trương Luân, con trai của chủ tịch hội đồng quản trị Trương Trường của công ty dược phẩm Vạn Thịnh sao?"
"Đúng rồi đó, cậu ấm Trương đó vẫn đang theo đuổi tổng giám đốc Lâm mà."
"À, hóa ra là vậy. Nhưng mà, vì sao cả Giang Thần cũng tới?"
Về chuyện Giang Thần tới đây cùng với Đường Sở Sở, mọi người đều xôn xao bàn tán.
Vào lúc này, một chiếc xe thể thao Lamborghini chạy tới, đậu chuẩn xác vào bãi đậu xe.
Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng, đẹp trai ngời ngời bước xuống xe.
"Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, cậu chủ Trương Luân tới rồi."
Ở cửa lớn của nhà hàng.
Lâm Y vẫn đang chờ Giang Thần tới.
Nhìn thấy anh dắt theo Đường Sở Sở lái xe điện tới ở bên ngoài nhà hàng, cô ta bèn lập tức đi tới.
Hôm nay Lâm Y mặc một bộ lễ phục cúp ngực màu đen, tóc uốn lượn kiểu gợn sóng màu nâu hạt dẻ, trên người tỏa ra một cảm giác chín muồi, xinh đẹp của một cô gái thành thị.
Trương Luân đi tới, vừa nhìn thấy Lâm Y rời khỏi nhà hàng còn tưởng là người kia tới đón minh, anh ta lập tức bày ra vẻ mặt dịu dàng pha chút ái ngại, vội vàng bước nhanh tới trước, gương mặt anh tuấn cũng mang theo một nụ cười quyến rũ.
"Y Y, em lại đích thân tới đón anh, anh thật là vinh hạnh quá."
Lâm Y cau mày, ngó nhìn Trương Luân một cái.
"Hóa ra tổng giám đốc Lâm là chờ cậu chủ Trương à."
"Nhất định là vậy rồi. Đường Sở Sở năm nhất cũng là hưởng ké tài lực của Trương Luân nên mới nhận được thiệp mời của tổng giám đốc Lâm mà thôi."
Không ít người bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trương Luân nghe được mấy lời bình luận đó, cảm thấy cũng hãnh diện phần nào.
Anh ta khoa trương cho rằng là vì bản thân đã nỗ lực theo đuổi người kia suốt khoảng thời gian này, cho nên đã khiến Lâm Y cảm động, sẽ đồng ý làm bạn gái của anh ta ở bữa tiệc sinh nhật này của mình.
Anh ta tự tiên muốn đi tới ôm Lâm Y.
Ngay lúc này, Giang Thần đã đậu xe máy điện xong, kéo Đường Sở Sở đi tới.
"Lâm Y..."
Đường Sở Sở hào phòng chào hỏi.
Ngày hôm qua, cô và Lâm Y đi dạo suốt một buổi trưa, cũng đã trở thành chị em tốt rồi.
Lâm Y né qua Trương Luân đi tới trước mặt của Đường Sở Sở, khen ngợi: "Sở Sở, tôi đã nói rồi, bộ đồ này rất thích hợp với cô, quá đẹp luôn. Dáng người này của cô, gương mặt này của cô, ngay cả tôi là con gái mà còn ganh tỵ muốn chết được, yêu cô mất rồi làm sao đây?"
"Đường Sở Sở?"
Trương Luân thấy khuôn mặt người kia xinh đẹp không thua gì Lâm Y, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn cả Lâm Y, hai mắt của anh ta lại bắt đầu tỏa sáng.
Anh ta biết Đường Sở Sở.
Cũng có nghe nói cô đã khôi phục được khuôn mặt rồi.
Nhưng mà khoảng thời gian này, anh ta đều đang một lòng một dạ theo đuổi Lâm Y, không để tâm tới lời đồn đại. Bây giờ nhìn thấy Đường Sở Sở, hai mắt đều sáng rực.
Anh ta đi qua, hào phóng giới thiệu bản thân mình: "Đường Sở Sở, cô có còn nhớ tôi không? Tôi là Trương Luân, lớp trưởng Trương Luân đây."
"À, Trương Luân à. Xin chào anh." Đường Sở Sở lập tức duỗi tay tới muốn bắt tay với Trương Luân.
Giang Thần lại kéo tay của cô về.
Trương Luân cũng đã chìa tay ra, nhưng tay của người kia lại bị lôi về khiến anh ta không khỏi lườm Giang Thần một cái, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"
Đường Sở Sở hào phóng giới thiệu: "Lớp trưởng Trương, đây là Giang Thần, chồng tôi."
"Hả?"
Trương Luân nhìn kĩ Giang Thần, từ trên xuống dưới.
Cả người người này không có lấy một ưu điểm nào, anh ta lại tỏ vẻ có chút châm biếm:
"Đây chính là Giang Thần tới nhà vợ ở rể, huyên náo om sòm cả một vùng Giang Trung gần đây đó ư. Cái gì mà là một tên vô dụng không có gì trong tay, còn điếc không sợ súng, dùng quan hệ với cấp trên mà mượn một chiếc xe ra vẻ ở quân khu. Nghe nói ở trên kia cũng vì chuyện này mà tức giận rồi, Giang Thần này cũng sẽ nhanh chóng chịu trừng phạt thôi, chỉ sợ nửa đời sau sẽ chịu cảnh tù đày rồi nhỉ?"
Mấy tin đồn này, Đường Sở Sở cũng đã nghe qua rồi.
Nhưng mà, cô không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.
Bản thân cũng không có chút ngạc nhiên nào mà thốt một tiếng: "Ò, nghiêm, nghiêm trọng vậy sao?"