Nhưng mà vẫn phải nghĩ cách giải quyết vấn đề.
Chuyện cho vay nặng lãi tạm thời để qua một bên, nợ của nhà họ Hứa là năm tỷ nhất định phải nhanh chóng trả lại.
Tài khoản trong công ty của Đường Sở Sở còn có một tỷ, một tỷ này cô có thể mang ra dùng.
Biệt thự mà Hắc Long tặng cũng có giá hơn ba tỷ.
Bây giờ rao bán với giá rẻ là ba tỷ chắc cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà vẫn còn thiếu một tỷ.
Cô đi đâu kiếm một tỷ được đây?
Cô bần thân không có phương hướng đi về phía trước, bất giác lại đi tới tập đoàn Giang Long.
Cô muốn tìm cậu Giang thần bí, Giang Thần.
Nhưng mà theo tin trên mạng thì Giang Thần đang ở Nam Hoang, bị quân địch cùng với hai mươi tám cao thủ tấn công ở ngoại ô Thiên Sơn.
Có tin đồn rằng Hắc Long đã thoát rồi.
Cũng có tin đồn rằng Hắc Long đã chết.
Còn chuyện tin đồn nào là thật thì cô cũng không biết.
Cô thật sự là hết cách rồi.
Sau một lúc do dự, cô tiến vào trong tập đoàn Giang Long.
Ở quầy lễ tân trong tập đoàn Giang Long.
Đường Sở Sở ngồi trên ghế sô pha.
Tần Sương mang khăn lau mặt ra cho cô lau tóc.
Tần Niên hỏi: "Sở Sở, cô sao thế?"
"Giang, Giang Thần có ở đây không. Tôi tới tìm anh ấy." Đường Sở Sở nhìn Tần Niên, hỏi.
Tần Niên nói: "Chủ tịch không có ở đây, có chuyện gì thì cô nói với tôi cũng như nhau thôi."
"Tôi..."
Yết hầu của Đường Sở Sở khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
Cô muốn mượn tiền, nhưng mà lại không nói được thành lời.
Bởi vì số tiền cô mượn không phải là con số nhỏ, là một khoản khổng lồ.
Cô cũng nghe nói bốn gia tộc lớn liên kết thành thương hội Tứ Hải, bắt đầu nhắm vào tập đoàn Giang Long. Bây giờ tập đoàn Giang Long cũng đang gặp rắc rối."
"Không, không có chuyện gì."
Đường Sở Sở đứng lên, chật vật rời khỏi tập đoàn Giang Long.
Tần Niên đưa mắt nhìn Đường Sở Sở rời đi.
Mãi cho tới lúc người kia đi rồi.
Tần Niên mới lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Thần.
Giang Thần điều trị cho Tiểu Hắc xong cũng đi nghỉ ngơi.
Mà Quỷ Lịch cũng đã mua cho anh một cái điện thoại di động mới, gắn cả thẻ sim rồi.
Giang Thần mới chợp mắt không được bao lâu, Quỷ Lịch đã tới gọi anh dậy, nói: "Chủ soái, có điện thoại gọi tới rất nhiều lần."
Giang Thần xoay người ngồi dậy, nói: "Đưa đây."
Quỷ Lịch đưa điện thoại tới.
Giang Thần vừa thấy là Tần Niên gọi tới, nhấc máy hỏi: "Quản gia Tần, sao thế, có phải là bên Giang Trung đó xảy ra chuyện gì không?"
"Cậu chủ, thật ra không có chuyện gì cả, chỉ là mới vừa này cô Sở Sở có tới tập đoàn Giang Long tìm cậu, cả người cô ấy đều ướt sũng, giống như là vừa mới xảy ra chuyện gì đó. Tôi có hỏi nhưng cô ấy lại không nói gì."
"Ừm, biết rồi."
Giang Thần cúp máy.
Nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ rưỡi trưa rồi.
Anh cầm lấy điếu thuốc trên bàn châm lửa.
Sau đó mới gọi điện thoại cho Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở đang đi lang thang trên đường, cô không biết đi về nơi nào, cũng không biết bước kế tiếp nên làm gì?
Điện thoại vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, là Giang Thần gọi tới.
Cô bắt máy.
"Ông xã, sao thế?"
Giang Thần nói: "Sở Sở, mấy ngày anh ra ngoài có nhiều chuyện rất bận, vẫn không có gọi điện thoại cho em báo bình an. Bây giờ có thời gian mới gọi về báo cho em, đúng rồi, nhà không có chuyện gì chứ?"
"Không, không có chuyện gì cả, có thể có chuyện gì được chứ."
Đường Sở Sở chưa nói.
Chuyện này Giang Thần không giải quyết được.
Tiền của Giang Thần làm ra tất cả đều đưa cho cô.
Hiện tại cô đang cần một số tiền trên trời.
"Bà xã, có chuyện gì em nhất định phải nói với anh biết không. Chuyện gì anh cũng có thể giải quyết được, chuyện bên đây của anh sẽ nhanh chóng giải quyết xong thôi, chừng mười ngày nữa cũng có thể trở lại rồi."
"Ừm, anh cố làm việc cho tốt, trong nhà không có chuyện gì cả, anh đừng lo lắng."
Đường Sở Sở cúp máy.
Cúp máy xong, cô bật khóc.
Ngồi xổm xuống trên đất mà khóc rống lên.
Nếu như chồng cô không phải là tên vô dụng, nếu như Giang Thần có quyền thế, vậy cô cũng không cần phải phiền phức như này.
Nhưng mà chồng của cô lại là một kẻ vô dụng.
Giang Thần là tên ở rể.
Sau khi Giang Thần gọi điện thoại xong, lúc này mới yên tâm.
Anh tiện tay bỏ điện thoại lên bàn, hỏi: "Tình trạng của Tiểu Hắc sao rồi?"
Quỷ Lịch nói: "Vẫn coi như ổn định."
"Ừm, theo dõi thật kĩ, có bất cứ vấn đề gì thì lập tức nói cho tôi biết."
"Vâng."
"Được rồi đi xuống đi, tôi buồn ngủ chết rồi, muốn ngủ thêm một lúc."
Quỷ Lịch quay người rời đi.
Giang Thần lần nữa nằm trên giường.
Anh thật sự rất buồn ngủ.
Chiến đấu với hai mươi tám cao thủ nước ngoài ở ngoại ô Thiên Sơn, anh đã tiêu tốn quá nhiều sức lực rồi, tiếp đó còn liên tục trốn đi nơi khác suốt một buổi tối, cơ thể gần như đã đạt tới cảnh giới đèn cạn dầu rồi.
Sau đó là làm tiểu phẫu cho Tiểu Hắc, hơn một ngày một đêm.
Anh ngã ra trên giường, còn chưa tới một phút đã ngủ thiếp đi.
Mà Đường Sở Sở bên này lại khóc đến tê tâm phế liệt.
Nhưng mà cô biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô đi tìm Hứa Tình.
Băng qua thành phố mới Thời Đại Khoa, vào phố ẩm thực, chọn một quán cơm mới mở.
Hứa Tình mặc bộ đồ công sở, trên người tỏa ra một mị lực của phụ nữ trưởng thành.
Cô ta nhìn thấy Đường Sở Sở cả người đều ướt đẫm, dáng vẻ rất chật vật lại không khỏi cau mày, hỏi: "Sở Sở, sao thế?"
"Hứa Tình, tớ gặp rắc rối lớn." Đường Sở Sở ấm ức khóc lên.
"Đừng, đừng khóc mà. Có chuyện gì nói tớ nghe thử xem." Hứa Tình kịp thời đi tới ngồi bên cạnh cô, cầm lấy khăn tay đưa cho cô, đồng thời nói: "Cậu coi cậu đó, cả người đều ướt hết rồi, tiếp tục như vậy sẽ bị cảm mất."
"Hu hu..."
Đường Sở Sở gào khóc to lên.
"Đừng, đừng khóc nữa, nói tớ nghe xem rốt cuộc là chuyện gì vậy."
Đường Sở Sở thuật lại mọi chuyện.
Từ chuyện Hứa Vinh cho cô hai mươi tỷ đến chuyện Đường Tùng trộm của cô năm tỷ, toàn bộ đều thua bạc sạch hết, còn mượn cho vay nặng lãi tám tỷ với lãi suất cao.
Cho tới lúc này nhà họ Hứa đã rút tiền trong thẻ lại rồi.
Hứa Tình nghe xong, cũng cau mày nói.
"Vậy nên bây giờ cậu mang trên người số nợ gần hai mươi tỷ?"
"Ừm."
Đường Sở Sở rưng rưng nước mắt gật đầu.
"Nhà họ Hứa..."
Hứa Tình cũng hơi thất thần.
Cô làm sao lại không biết Hứa Vinh chứ.
Bởi vì, cô ta cũng là người của nhà họ Hứa mà.
Chỉ có điều, cả nhà cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa từ mười năm trước rồi.
"Sở Sở, bây giờ chỉ còn một cách thôi."
"Hả?".
Đường Sở Sở nhìn Hứa Tình, hỏi: "Cách gì?"
Hứa Tình đáp: "Nợ tiền của nhà họ Hứa thì cậu nhất định phải trả, bằng không nhà họ Đường sẽ chó gà không yên, mà em trai của cậu lại mượn cho vay nặng lãi, tìm một nhân vật lớn nào đó thì có lẽ sẽ xóa được."
Đường Sở Sở kéo Hứa Tình lại, khẩn cầu: "Hứa Tình, cậu nhất định phải giúp tớ."
Hứa Tình nói: "Tớ đâu có bản lĩnh đó, mặc dù tớ là phó tổng giám đốc Thời Đại Khoa, nhưng mà người trên xã hội lại không có quen biết ai. Bây giờ người giúp cậu chỉ có một, chính là cậu Ngụy, Ngụy Tri."
"Hả, cậu Ngụy Tri?"
Hứa Tình gật đầu: "Như vậy đi, tớ lập tức thông báo cho cậu Ngụy."
Đường Sở Sở muốn từ chối, nhưng mà chuyện tới nước này rồi, cô thật sự là không còn cách nào khác nữa.
Cô gật đầu.
Hứa Tình gọi điện thoại cho Ngụy Tri.
Ở biệt thự nhà họ Ngụy.
Ngụy Tri nhận được điện thoại đã biết được rõ ngọn ngành câu chuyện, sau đó cũng rơi vào trầm tư.
Khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn tương tư Đường Sở Sở.
Chỉ là thế lực của chồng Đường Sở Sở quá lớn, anh ta cũng chỉ có thể âm thầm tương tư.
Nhưng mà khoảng thời gian này, chuyện Hắc Long từ chức đã đồn đại ầm ĩ khắp cả rồi.
Cộng thêm hôm qua, Hắc Long xuất hiện ở Nam Hoang, bị hai mươi tám cao thủ nước ngoài cùng đội quân hơn mười ngàn người truy sát ở ngoại ô Thiên Sơn đã lan truyền khắp cư dân mạng.
"Bây giờ Giang Thần đã từ chức, không còn là Hắc Long nữa, mình sợ cái gì nữa chứ. Hơn nữa Hắc Long đắc tội với quá nhiều người. Không nói tới chuyện khác, chỉ nói dùng quan hệ mà mua đứt thành phố mới Thời Đại Khoa, năm tỉnh liên minh lại cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta."
"Chết tại Nam Hoang là tốt nhất."
"Cho dù không chết, chỉ cần anh ta dám trở về Giang Trung đã có không biết bao nhiêu nhân vật máu mặt muốn xử lý anh ta rồi."
Nghĩ tới những chuyện này, Ngụy Tri nở nụ cười nhạt.
"Đường Sở Sở, cuối cùng thì em là của anh."