Chuyện của Giang Thần, ông ta đã điều tra rồi.
Tuy là tính tình của Giang Thần nóng nảy, nhưng cũng chưa bao giờ hại người vô tội, những người mà anh ra tay đều là những người đáng chết.
Mấy chục người chết đều là những người đáng chết, anh hoàn toàn có thể trấn áp được.
"Đây là lần cuối cùng."
Tiêu Dao Vương đứng dậy bỏ đi ngay.
Sau khi Tiêu Dao Vương bỏ đi, Giang Thần cũng không ở lại lâu. Sau khi chào hỏi vài câu với Tiểu Hắc, liền rời khỏi phòng khám Phàm Nhân, trở về nhà của Đường Sở Sở.
Lúc trở về nhà đã hơn 8 giờ tối.
Đường Sở Sở đã trở về rồi.
Anh vừa trở về, Hà Diễm Mai đã đánh một đòn cảnh báo, lớn tiếng mắng: "Mày chết ở đâu cả ngày hôm nay, cơm cũng không nấu?"
Giang Thần bước vào phòng, giải thích: "Con gặp được chiến hữu, tán dóc một hồi mới làm chậm trễ thời gian."
"Mẹ..." Đường Sở Sở kịp thời đứng dậy nói: "Mẹ à, anh ấy là chồng con, không phải là bảo mẫu trong nhà, anh ấy không có nhiệm vụ phải nấu cơm ở nhà mỗi ngày."
"Ăn ở nhà của tao, uống ở nhà của tao, không nấu cơm, không lẽ còn đợi tao nấu cơm hầu hạ nó sao?" Hà Diễm Mai tăng volume thêm tám mươi phần.
Từ sau khi Đường Sở Sở trang điểm lên, toàn bộ khí chất được bộc phát ra ngoài, Hà Diễm Mai càng ngày càng thấy Giang Thần không thuận mắt, một lòng một dạ muốn làm cho Đường Sở Sở ly hôn với anh.
Giang Thần cũng không nói gì. Anh bước đến và ngồi xuống ghế sô pha.
Hà Diễm Mai quát tháo: "Ngồi cái gì mà ngồi, đi rửa chén đi, dọn dẹp nhà bếp cho tao."
Giang Thần đứng dậy đi vào bếp rửa chén.
Đường Sở Sở nhìn mẹ với vẻ mặt oán trách: "Mẹ à..."
"Trong mắt con còn có người mẹ này nữa hay không? Vẻ mặt của Hà Diễm Mai nghiêm nghị, bà ta trách móc: "Nếu như trong mắt con còn có người mẹ này, thì phải nghe lời của mẹ."
Đường Sở Sở rất biết điều, không nói gì nữa.
Đường Tùng thì ngồi trên ghế sô pha, Ngô Mẫn cầm lấy cục nước đá chườm mặt cho cậu ta.
Bởi vì ngày hôm qua cậu ta bị đánh đến bầm dập thâm tín, bây giờ gương mặt vẫn chưa hết sưng hẳn.
"Mẹ à, chị nhất định phải ly hôn với Giang Thần. Hôm nay con nghe nói có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn muốn tán tỉnh chị ấy trong tiệc sinh nhật của Lâm Y. Cảnh tượng lúc đó, có mấy chục người quỳ xuống vì chị ấy, bây giờ được share ầm ầm trên tường wechat rồi, chấn động quá."
"Đúng đó." Ngô Mẫn phụ họa thêm: "Chị con xinh đẹp như hoa, Giang Thần chỉ là một tên lính quèn. Cho dù có hiểu biết một chút về y thuật thì sao chứ. Ở đây là Giang Trung, là Dược Đô, có nhiều người am hiểu y thuật, không phải ai cũng có thể trở thành Phương thần y đâu."
Hai người kẻ xướng người họa.
"Hai đứa nói nhiều quá rồi đó." Đường Sở Sở liếc mắt nhìn cả hai.
Đường Tùng xoay người đứng dậy, khuyên nhủ: "Chị à, cậu Cổ được lắm đó. Trẻ tuổi nhiều tiền, quan trọng nhất là người ta còn đẹp trai nữa, chị ở cùng với anh ấy chẳng phải là hơn hẳn tên vô dụng Giang Thần sao?"
Đường Sở Sở lười phải nói mấy lời vô bổ với mọi người trong nhà, cô liền đứng dậy đi vào bếp với Giang Thần.
Giang Thần ở rể trong nhà họ Đường bị sai tới sai lui, trong lòng cô cũng cảm thấy áy náy.
Đi vào nhà bếp, nhìn thấy Giang Thần đeo tạp dề lên, đang rửa chén. Cô nói với vẻ mặt ray rứt: "Chồng à, xin lỗi, anh đi nghỉ ngơi đi, để em..."
"Làm vậy sao được chứ vợ, thân thể em là vàng là ngọc, sao có thể làm mấy chuyện vụn vặt này chứ, em đi nghỉ ngơi đi, để cho anh..."
"Em cũng là con người mà."
"Như vậy cũng không được, em đi ra đi, để đó cho anh, nhà bếp nhiều dầu mỡ lắm..."
Tay của Giang Thần ướt hết rồi, cũng không lấy tay đẩy Đường Sở Sở ra mà dùng cơ thể mình gạt cô ra, kêu cô đi khỏi.
Đường Sở Sở cũng chỉ đành bỏ đi.
Đi trở lên phòng khách, cả nhà lại nói về cô. Điều này khiến cho Đường Sở Sở rất bực bội: "Mẹ à, mẹ đã quên rồi sao, ai là người dẫn mẹ đi đến khu quân sự cho mẹ nở mày nở mặt. Ai là người chữa khỏi bệnh cho mẹ? Lúc trước chẳng phải mẹ đã chấp nhận Giang Thần rồi sao? Còn muốn lấy tiền để mở phòng khám cho anh ấy, sao bây giờ lại trở quẻ?"
"Đó là chuyện của lúc trước, bây giờ là bây giờ. Tóm lại, nhất định phải ly hôn."
Đường Sở Sở cạn lời cũng lười nói lý lẽ với Hà Diễm Mai, cô đứng dậy quay trở về phòng.
Giang Thần rửa chén và dọn dẹp nhà bếp xong xuôi, anh bước ra ngoài nở nụ cười rạng rỡ: "Mẹ à, con đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu không còn gì nữa, con vào phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Đi đi." Hà Diễm Mai nói với vẻ mặt bực bội.
Nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của con gái mình rồi lại nhìn Giang Thần, trong lòng bà ta có chút tức tối.
Giang Thần quay trở về phòng.
Đường Sở Sở đang ngồi trước máy tính để thiết kế trang phục.
Giang Thần xem cũng chẳng hiểu gì cũng không làm phiền đến cô, tự giác lấy cái chiếu của mình ra trải xuống đất. Sau đó nằm trên nền đất, chăm chú nhìn ngắm Đường Sở Sở, gương mặt còn mang theo nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không phát giác ra.
Ngày hôm sau.
Xe của Đường Tùng bị va quẹt, cậu ta mang đến tiệm 4S sửa chữa đã sửa xong rồi. Hôm nay cậu ta muốn lái xe đi, sẵn tiện đi giải quyết một số thủ tục tiếp theo như là đăng ký giấy tờ xe và biển số xe, mua bảo hiểm.
Cả nhà Hà Diễm Mai đương nhiên cũng đi theo.
Trước lúc đi, Hà Diễm Mai hỏi: "Giang Thần, con biết lái xe không?"
Giang Thần gật đầu: "Dạ biết."
Hà Diễm Mai lấy một chiếc chìa khóa xe ra, dặn dò anh: "Hôm nay Tiểu Tâm muốn về, con lái chiếc Honda của Đường Tùng đi đón nó đi."
"..."
Giang Thần gãi gãi đầu: "Tiểu Tâm, là ai vậy?"
Đường Sở Sở đứng bên cạnh giải thích: "Là em gái họ ngoại của em, Hà Tâm. Nó vừa mới tốt nghiệp đại học xong, thực tập ở nơi khác một thời gian rồi, định đến Giang Trung phát triển."
Nói rồi, cô cầm lấy một bức ảnh đưa cho Giang Thần: "Đây là Hà Tâm, em đã gọi điện thoại cho nó rồi, cũng gửi hình của anh cho nó luôn rồi. Khoảng 11 giờ sáng máy bay sẽ đáp xuống, anh đừng có đi sai giờ nha, trở về em sẽ gửi số điện thoại của em họ cho anh."
Giang Thần hỏi: "Vậy hôm nay em phải làm gì?"
Đường Sở Sở nói: "Lâm Y nói là hôm nay cô ta muốn đi ký hợp đồng với khu trung tâm thương mại Thành Trung, đóng đô ở khu trung tâm thương mại Thành Trung, dẫn em đi xem đại cảnh. Em định đi theo để học hỏi một chút."
"Ờ." Giang Thần ờ một tiếng. Đi cùng với Lâm Y, anh cũng yên tâm.
Lâm Y biết được thân phận của anh, chắc chắn sẽ rất tôn trọng Đường Sở Sở, thậm chí còn nịnh nọt là khác.
Giang Thần thấy thời gian bây giờ vẫn còn sớm chán, cũng không cần gấp gáp ra khỏi nhà. Sau khi rửa mặt chảy đầu xong xuôi, anh mới từ từ ra ngoài, đi xuống tầng hầm đổ xe của khu dân cư, lái chiếc xe lúc trước của Đường Tùng rồi chạy đến sân bay.
Sau khi đến sân bay mà thời gian vẫn còn sớm, anh ngồi ngủ gà ngủ gật trên xe.
Hơn một tiếng đồng hồ sau.
Một cô gái mặc áo thun tay lỡ màu trắng cùng với chiếc váy jean ngắn, kéo lấy vali từ trong sân bay bước ra.
Cô ta ngoài hai mươi tuổi, gương mặt trái xoan, có mái tóc đen dài, dáng người cân đối ngực nở eo thon, đôi chân dài trắng tươi trông rất mướt mắt.
Cô ta bước ra sân bay rồi đưa mắt ngó quanh, cuối cùng móc điện thoại ra bấm gọi vào một dãy số.
Giang Thần đang ngủ gà ngủ gật trên xe thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, phát hiện là số điện thoại của Đường Sở Sở đưa cho, anh biết là Hà Tâm đã đến rồi, liền ấn nút trả lời.
"Em họ, em tới rồi sao?"
"Đúng vậy, anh rể, anh đang ở đâu đó. Sao em không thấy anh đâu cả?
"Anh đang ở khu vực đổ xe bên ngoài sân bay, biển số xe là Giang A88450."
"Em đang ở ngã tư trong sân bay, sắp ra đến đây."
Hà Tâm ngắt điện thoại.
Cô ta vừa tắt máy xong thì một chiếc BMW X5 đậu lại ngay bên cạnh cô. Cửa xe hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra, mỉm cười với Hà Tâm đang đứng ở vệ đường, anh ta ngoắc ngoắc tay: "Người đẹp, đến Giang Trung du lịch à, vẫn chưa tìm được khách sạn đúng không? Anh đang thuê một căn phòng tổng thống ở khách sạn năm sao, lên xe đi, anh chở em đi, một lần một ngàn tệ, thế nào hả?"
Hà Tâm chau mày lại, mở miệng mắng ngay: "Cút."
Sắc mặt của người đàn ông chạy xe BMW trầm xuống.
Anh ta thường xuyên đến sân bay, gặp được vài cô gái xinh đẹp từ nơi khác đến, anh ta đều chủ động tìm kiếm cơ hội.
Và những cô gái kia nhìn thấy anh ta chạy chiếc BMW X5, còn nghe nói là phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, còn cộng thêm một ngàn tệ thì dù có là con gái nhà lành cũng động lòng vì tiền.
"Ba ngàn."
Anh ta trầm mặt xuống, lại đưa ra một con số. Đưa mắt xem xét Hà Tâm từ trên xuống dưới một cách kỹ càng.
Khuôn mặt này, vóc dáng này, tấm tắc, anh ta nuốt nước bọt.
Nhìn thấy Hà Tâm vẫn không lay động, anh ta lại lên tiếng thêm lần nữa: "Mười ngàn."
Vẻ mặt của anh ta đầy vẻ đắc ý, mười vạn đối với một người bình thường mà nói, chắc chắn là một con số rất có sức hấp dẫn.
Thật ra chiếc xe này là do anh ta thuê mà thôi, cái gì mà phòng tổng thống, cũng đều là giả cả. Chỉ cần có người lên xe sẽ bị chuốc thuốc mê ngay, đến lúc đó sẽ bị lôi vào nhà nghỉ. Sau khi chơi gái xong còn tranh thủ cơ hội chụp lại mấy tấm hình để đe dọa các cô gái, sau đó dẫn họ đến tặng cho đại ca, làm việc trong khu vực của đại ca rồi kiếm tiền cho đại ca.