Gọi Hoắc Tây?
Là bạn cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện?
“Anh rể, anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc quan hệ của anh và Hoắc tướng quân là thế nào?” Hà Tâm hỏi.
Giang Thần vừa ăn, vừa nói: “Cái gì mà Hoắc tướng quân, anh không quen biết, người vừa rồi là bạn nối khố hồi nhỏ của anh, đã nhiều năm không gặp, bây giờ tình cờ gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm, sao anh ta đã trở thành tướng quân rồi?”
“Anh thật sự không biết?” Hà Tâm có chút không tin lời Giang Thần nói.
Dường như Hoắc tướng quân đối với Giang Thần nói gì nghe nấy, đều là nhìn mặt anh để hành sự.
Giang Thần nói: “Không biết, hơn mười năm không gặp rồi, anh đến Nam Hoang tòng quân, Hoắc Đông này... không đúng, anh ta tên là Hoắc Tây, hình như Hoắc Tây đi tòng quân ở Tây Cảnh, tên nhóc này cũng không âm nói cho anh biết hiện tại anh ta đã là tướng quân?”
Giang Thần đặt đũa xuống nhìn Hà Tâm, hỏi: “Anh ta, anh ta thật sự là tướng quân?”
“Đúng thế, lễ kế vị của Tiêu dao Vương diễn ra mấy ngày nay không ngừng được phát lại, anh không xem sao?”
“Á đù...” Giang Thần đột nhiên lớn tiếng: “Thằng nhóc này không ngờ hiện tại lại đỉnh như vậy? Nhớ lúc đó, cậu ta còn ở phía sau mông anh, gọi anh là đại ca, không được, anh phải gọi cậu ta quay lại, nịnh bợ cậu ta, ôi trời, anh không có điện thoại, phải làm sao đây, vụt mất cơ hội thăng quan tiến chứng rồi.”
Giang Thần hối tiếc.
Hiện tại, La Phong có thể hoàn toàn biết được tại sao lại có chuyện này.
Tại sao Giang Thần lại có thể ăn cơm cùng Hoắc Đông tướng quân.
Thì ra tên trước kia của Hoắc Đông là Hoắc Tây, có quen biết hồi nhỏ với Giang Thần.
Nhưng, đó đều là lúc nhỏ.
Hiện tại Hoắc Đông đã là đại tướng quân, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chỉ là nể tình quen biết lúc nhỏ, hiện tại anh ta là đại tướng quân, nào sẽ để ý Giang Thần cơ chứ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nên, nói: “Tiểu Tâm, nhà họ La anh cũng được tính là đại gia tộc, cũng quen biết Hoắc tướng quân, gia tộc anh còn thường xuyên làm việc với Hoắc tướng quân.”
Anh ta lại bắt đầu nói khoác rồi.
Trước mặt người yêu của mình, khoe khoang về gia đình mình hùng mạnh như thế nào và nhà máy mà mình mở kiếm được bao nhiêu tiền một năm.
Nghe đến đây Hà Tâm cảm thấy có chút phản cảm.
Nhưng mà có tiền, thì thật sự đáng để khoe khoang.
So với những người bằng tuổi, quả thật La Phong có tiền đồ.
Ít nhất là cũng mạnh hơn so với anh rể này của cô ấy.
Cô ấy liếc nhìn Giang Thần.
Ở rể nhà họ Đường, cũng không đi làm, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, thật sự không khác gì một phế vật.
Nhưng mà chính là từng đi tòng quân, quen biết Hoắc Đông, Hà Tâm đã có cái nhìn khác đối với anh.
“Ăn no rồi.”
Giang Thần cầm giấy ăn lên lau miệng.
Đúng lúc đó đột nhiên anh nhớ ra, Hoắc Đông đã đi rồi, ai thanh toán?
Anh nhìn La Phong còn đang bốc phét, cười nói: “Nếu như anh La đây đã có tiền như vậy, vậy thì bữa ăn này, anh Phong thanh toán nhé?”
Nói xong anh kéo Hà Tâm: “Em họ, Sở Sở bảo anh đưa em trở về an toàn, hiện tại cơm cũng ăn rồi, chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Hà Tâm gật đầu.
“Giang Thần, anh làm gì vậy?” La Phong đột nhiên chỉ trích.
Không dễ gì mới đợi được Hà Tâm tới Giang Trung, còn không dễ gì mới có cơ hội một lần cùng nhau dùng bữa, anh ta làm sao có thể dễ dàng để Hà Tâm về được.
Anh ta còn có ý định dẫn Hà Tâm đến thăm xưởng nhà anh, khoe khoang một phen, để Hà Tâm có cái nhìn khác về mình.
“Hả?”
Giang Thần cau mày, nói: “Làm sao?”
La Phong chỉ vào tay của Giang Thần, quở trách: “Thả bạn gái tôi ra.”
Giang Thần nhìn Hà Tâm.
Hà Tâm liếc xéo La Phong, khuôn mặt xinh đẹp đầy bất mãn: “La Phong, tôi đồng ý làm bạn gái anh lúc nào?”
La Phong đột nhiên trở nên nhẹ nhàng tình cảm: “Tiểu Tâm, điều kiện của anh tốt như vậy, em còn do dự cái gì chứ, làm bạn gái của anh, em sẽ không cần phải đi làm nữa, không lo ăn mặc, muốn mua cái gì thì mua cái đó, không tốt sao?”
“Không tốt.” Hà Tâm nói: “Tôi có chân có tay, tự mình có thể kiếm tiền.”
Cô ấy nói xong liền xoay người đi.
Giang Thần cũng nhanh chóng theo sau, trước khi đi còn nói: “Nhớ thanh toán
đấy.”
“Đáng ghét.”
La Phong tức tới mức nắm chặt tay thành quyền, nét u ám thoáng qua trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
“Giang Thần, cái tên phế vật anh, cứ đợi đấy cho tôi.”
Giang Thần đã phá hỏng chuyện tốt của anh ta, anh ta đã ghi hận Giang Thần rồi.
Giang Thần dẫn Hà Tâm ra khỏi Mỹ Vị Hiên, để hành lý ra sau cốp xe, sau đó lái xe quay về nhà họ Đường.
Hà Tâm ngồi ở vị trí ghế phụ, cầm điện thoại lướt nhìn tấm ảnh chụp chung với Hoắc Đông, rồi tự cười như một đứa ngốc.
Giang Thần không nhịn được hỏi: “Chỉ là vài tấm ảnh chụp chung thôi mà, có nhất thiết phải vậy không?”
“Anh thì hiểu cái gì.” Hà Tâm trợn mắt nhìn Giang Thần: “Hoắc tướng quân là thần tượng của em, Tiêu Dao Vương càng là thần tượng của em hơn, em nằm mơ cũng muốn chụp ảnh chung với bọn họ, bây giờ có thể coi là tâm nguyện đã đạt được.”
“Nhưng mà...”
Cô ấy đột nhiên thay đổi chủ đề, nhìn Giang Thần đang lái xe nói: “Người em sùng bái vẫn là chủ soái Hắc Long của Nam Hoang, anh nói xem em đi tòng quân ở Nam Hoang, anh gặp qua chủ soái Hắc Long chưa, anh biết anh ấy trông như thế nào không?”
“Đương nhiên rồi.”
Giang Thần đắc ý nói: “So với thiên hạ thì không ai có thể hiểu Hắc Long hơn anh.”
“Thật sao?” Hà Tâm thích thú, hỏi: “Chủ soái Hắc Long cao hay thấp? Béo hay gầu? Tính cách thế nào? Kết hôn chưa?”
Cô ấy hỏi liền một lúc vài câu hỏi.
Cô ấy biết Hắc Long, cũng biết cuộc chiến tranh phong soái của Hắc Long.
Trận chiến đó vang danh thiên hạ.
Chỉ cần là người hâm mộ quân đội đều sẽ biết.
Chỉ là Hắc Long trong như thế nào, thì không có ai biết cả.
Bởi vì phong soái của Hắc Long là một cơ mật, ngoại trừ những đầu lão trong quân đội ra, không có ai biết cả, cho dù có vài tấm ảnh được lưu truyền ra bên ngoài, nhưng cũng chỉ những gia đình thực sự giàu có ở Kinh Đô mới có, những gia đình bình thường hoàn toàn không có tư cách để tiếp xúc những cái này.
Giang Thần: “Anh có thể khẳng định nói với em rằng, Hắc Long đã có vợ rồi, cả đời này của em không có cơ hội đâu.”
Hà Tâm thất vọng.
Khuôn mặt đang thất vọng của cô ấy ngay lập tức biến mất, cô ấy liếc nhìn Giang Thần: “Anh nói phét, em đã nghe nói rồi, anh làm binh lính mười năm, nhưng chỉ là tiểu binh, Nam Hoang có trăm vạn quân Hắc Long, sợ rằng anh không thể trở thành một thành viên của quân Hoắc Long được, làm sao có thể hiểu biết Hắc Long, thậm chí anh còn chưa gặp Hắc Long lần nào.”
Giang Thần cười cười, không nói nhiều.
Bởi vì, cho dù có nói với Hà Tâm rằng anh chính là Hắc Long, Hắc Long cũng sẽ không tin, thậm chí còn mắng anh là đồ ngốc.
“Haiz.”
Hà Tâm thởi dài.
“Hắc Long à, thần tượng của em, hơn một năm trước, một mình xông vào doanh trại của quân địch, giết đến đến mức máu chảy thành sông, xác chất như núi, đem đầu chủ soái quân của quân địch trở về, đánh dấu chấm hết cho một kết cục viên mãn cho cuộc đời huyền thoại của anh ấy.”
“Thật không ngờ một công dân thành phố nhỏ bé như em lại biết khá nhiều chuyện đó nhỉ.” Giang Thần nói.
“Đương nhiên rồi.”
Hà Tâm đắc ý: “Em chính là một người mê quân đội thâm niên.”
Nói xong, cô lại trở nên thất vọng: “Cũng không biết đời này của em có thể gặp Hắc Long hay không, đợi có cơ hội, em nhất định sẽ đến Nam Hoang một chuyến, xem xem có cơ hội gặp Tiêu Dao Vương hay không.”
“Đúng rồi...”
Cô đột nhiên có chủ ý.
“Anh rể, anh quen Hoắc Đông từ nhỏ, tuy rằng bây giờ anh ấy phát đạt đứng trên đỉnh cao rồi, nhưng anh ra mặt cầu xin anh ấy, có thể anh ấy sẽ đáp ứng anh, anh có thể giúp em một chuyện không, em muốn được chụp chung với Tiêu Dao Vương.”
Cô cầu xin.
“Hả?”
Giang Thần liếc nhìn Hà Tâm.
Trên thực tế anh cảm thấy có cảm tình với Hà Tâm, dù sao cô ấy cũng sùng bái quân nhân.
Còn hơn là những thiếu nữ mê trai khác, nào là tôn sùng minh tinh, sùng bái giặc tây.
Hơn nữa cô ấy chỉ là muốn chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cũng không nói muốn gả cho một tướng quân hay cái gì cả.
“Tiểu Tâm à, cái này anh có thể giúp em, nhưng em phải đảm bảo chuyện này không được nói với Sở Sở, nếu như em có thể làm được, anh dẫn em đi gặp Tiêu Dao Vương.”
adR
Vote
114
1496
Bình luận nổi bật
Tổng số 14 câu trả lời
Hoang Thi Nhien
tiếp đi tg hóng quá đi
1
27/02
Dịu Đặng
mong chờ quâ. vài chương 1 ngày đi tg. mình cũng rất thích quân đội
1
26/02